Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 288: ĐỂ TRẦN MÙ ĐỒNG HÀNH

Nói rồi, Trương Nhĩ bèn giao trả bức di thư vào lại tay tôi.

Biểu cảm trên mặt lão cũng trở nên phức tạp khác thường, trân trân nhìn tôi hồi lâu, rồi mới nói: “Thiết khẩu Kim toán, tính không sai sót, ông ta tính ra được là cậu sẽ đi, thì cậu nhất định sẽ đi.”

“Nếu cậu có thể tiễn ông ta về với đất, thì cậu chắc chắn có thể rời khỏi đó.” Trương Nhĩ dương như trực tiếp bỏ qua những câu hỏi của lão dành cho tôi.

Rõ ràng giây phút trước lão còn đang hỏi tôi, có phải là chuyện lớn chuyện nhỏ, tất cả đều khớp không.

Ngẫm nghĩ thêm mấy giây, tôi liền biết, đấy không phải là lời chất vấn của Trương Nhĩ đối với tôi, mà là lời tự vấn của Trương Nhĩ!

Tôi vốn còn muốn hỏi Trương Nhĩ có quan hệ gì với Trương Cửu Quái. Thì lão đã bước ra khỏi phòng khách, đi ra phía ngoài hậu viện.

Lúc sắp ra khỏi cổng, lão quay đầu lại nhìn tôi một cái: “Chuyến đi này còn cần chuẩn bị nhiều thứ nữa, cái rương đó của cậu quá rách việc, nếu đã là đi gặp di cốt của Trương Cửu Quái, thì cậu bèn có thể mặc Đường phục của Âm thuật tiên sinh lên người.”

“Trâu sắt sông Dương, huyết sát xác oán, còn từng đối mặt với Từ Bạch Bì. La Thập Lục, cậu đã không làm mất mặt Âm thuật tiên sinh nữa, nhìn thẳng vào năng lực của bản thân cậu đi.”

“Ngoài ra, tôi kiến nghị cậu đưa theo Trần mù. Hai ngày sau, tôi sẽ tới đồng hành cùng các cậu.”

Nói rồi, Trương Nhĩ bước ra khỏi hậu viện, biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Đầu mày của Lưu Văn Tam vẫn nhíu lại thành một chữ Xuyên, lão trầm giọng nói: “Nếu đã thế này, Thập Lục chú cũng đi cùng với mày.”

Hà Thái Nhi ngập ngừng muốn nói lại thôi, Phùng Chí Vinh gật gật đầu: “Có Trương tiên sinh đi cùng, cộng thêm với bản lĩnh của La tiên sinh, chuyến này chắc sẽ không có trở ngại gì, nhà họ Phùng sẽ cực lực ủng hộ, có gì cần thiết đều có thể làm được.”

Tôi hít sâu một hơi, cũng vuốt xuôi lại tư duy, rồi mới bảo với Lưu Văn Tam.

Tuy Trương Nhĩ bảo cần dẫn thêm Trần mù theo, nhưng đây cũng chỉ là kiến nghị, hoặc giả Trương Nhĩ cho rằng Trần mù xuất hiện trong quẻ bói của Trương Cửu Quái, nên sẽ giúp được cho chuyến đi này.

Còn đối với năng lực mà nói, lão là người vớt xác sông Dương, đi đường thủy.

Ở dưới nước, lão như cá gặp nước, nhưng nếu là lên núi, sợ rằng bản lĩnh sẽ bị suy yếu mất ba phần.

Hà Thái Nhi cũng gật đầu lia lịa, thần sắc của bà ta cũng rất trịnh trọng, bảo Lưu Văn Tam đừng có nhất thời nóng máu, nếu như không phù hợp để đi, có theo cũng chỉ làm loạn thêm.

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn Hà Thái Nhi một cái: “Đúng là đàn bà!”

Hà Thái Nhi cắn môi, thần sắc rõ ràng có chút tránh né, bà ta liếc qua tôi một cái, rõ ràng cũng có đôi phần áy náy.

Tôi đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.

Sự nguy hiểm của chuyến đi này chắc chắn không nhỏ, trước khi tôi lấy di thư ra, thái độ của Trương Nhĩ cũng là bảo tôi suy nghĩ kỹ càng, Hà Thái Nhi có phản ứng như thế, cũng là lẽ thường.

Huống hồ tiếp xúc thời gian dài như vậy, tôi cũng đã sớm biết rõ, bà ta tuyệt đối không phải là người có quá nhiều tâm tư, chỉ là quá lo lắng cho Lưu Văn Tam mà thôi.

“Chú Văn Tam, vẫn còn thời gian hai ngày, chú Trần cũng bị thương, chú với dì Thái cứ đi nghỉ trước đi.” Tiếp đấy tôi cũng nói lời cảm ơn với Phùng Chí Vinh, bảo ông ta cũng đừng thức cùng tôi nữa, bây giờ tạm thời đã an toàn rồi, cứ nghỉ ngơi trước đã.

Phùng CHí Vinh gật gật đầu, nhưng lại cho Phùng Bảo đi theo tôi, nghe tôi sai phái. Dường như ông ta cũng nhìn ra sự khúc mắc giữa tôi và Phùng Quân, không tiếp tục cho Phùng Quân làm tùy tùng nữa.

Lúc tôi quay về dãy nhà bên, ngao sói vẫn cứ cắp xác con hoàng bì tử lông trắng đó đi theo tôi.

Mãi cho tới sau khi vào trong sân, nó mới ư ử hai tiếng.

Rồi lại đem xác chết vứt xuống trước mặt tôi, còn dùng chân cào mạnh xuống mặt đất đôi phát.

Lúc này tôi mới hiểu ra, ngao sói thế này là đang nhắc tôi đi lột da.

Tôi cười ngất, đem con hoàng bì này lột da ra, rồi thuần thục chế thành một cái áo khoác hoàng bì.

Thù đã kết hẳn với Từ Bạch Bì luôn rồi, hơn nữa con hoàng tiên này cũng là do lão ta muốn giết Trần mù, nên mới bị ngao sói cắn chết.

Dây dưa qua lại như vậy, thời gian đã gần đến lúc trời sáng rồi.

Tôi lại dặn dò Phùng Bảo, đi gom tất cả chỗ xác hoàng bì tử đã chết kia lại, lột da ra, giữ lại cho tôi, tôi có việc cần dùng.

Cái áo khoác hoàng bì đầu tiên nhất mà tôi dùng, cũng là dùng hoàng bì tử thông thường chế thành, xương thịt của hoàng bì tử cũng có thể dùng vào việc khác.

Phùng Bảo nhận lệnh đi làm.

Tắm rửa qua loa một chút, tôi về giường nằm xuống, thân người đã mệt mỏi kiệt sức, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Chưa ngủ được bao lâu, thì đã có thể cảm nhận được ánh sáng ở trong phòng, cũng bởi vì quá mệt mỏi nên không muốn nhấc người dậy, lật qua lật lại ngủ say tít luôn, nên cũng chẳng biết gì cả.

Cuối cùng vẫn là cảm giác ấm ấm nóng nóng trên tay, gọi tôi tỉnh giấc.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh nắng vô cùng chói chang, ngao sói đang nằm bò chỗ đầu giường tôi, cái lưỡi to đùng đang liếm từng phát một lên tay tôi.

“Tiểu Hắc.” Tôi vô thức xoa xoa đầu nó.

Ngao sói khẽ ư ử một tiếng, rồi lại vẫy vẫy đuôi, nhìn ra phía ngoài cửa.

Tôi khoác áo ngồi dậy, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.

Đẩy cửa bước ra ngoài, người đang ngồi trong sân, chẳng phải chính là Trần mù sao?

Lão lúc này ngồi ở phía trước cái sa bàn phong thủy kia, trong tay kẹp một điếu thuốc, trên cổ quấn bông băng, trên mặt cũng có không ít vết thương được dán băng.

Con ngươi màu xám trắng dưới ánh nắng mặt trời, toát lên một vẻ sâu thẳm khác thường.

“Chú Trần, chú không sao là tốt quá rồi.” Niềm vui của tôi cũng là phát ra từ tâm can.

Trần mù ngoảnh đầu, hai mắt nhìn đối diện với tôi.

“Lưu Văn Tam qua tìm chú rồi, chuyện tối qua, nó cũng nói với chú rồi.” Thân người tôi hơi cứng đờ lại, vì hoàn toàn không ngờ rằng, Lưu Văn Tam lại đi trước qua nói những chuyện này với Trần mù.

“Chú Trần, chuyện này chẳng qua là một câu đề nghị của Trương Nhĩ, trong di thư của Trương Cửu Quái không nhắc đến những việc này, chú không cần quá để ý, cháu cũng nghĩ chút rồi, Triều dương trạch vẫn đang xây, chú còn phải ở cùng với con gái cháu ngoại, không cần thiết phải theo cháu đi mạo hiểm.” Tôi đơn giản nghĩ một lát, bèn trực tiếp trả lời luôn.

Trần mù thì lại châm một điều thuốc, lão lặng lẽ rít hai hơi, nhưng không nói gì liên quan đến chuyện này nữa, mà đột nhiên nói sang chuyện khác.

“Thập Lục, mày biết tối qua lúc chú bị treo lên, cái cảm giác nghẹt thở ấy, khiến chú nghĩ đến chuyện gì không?”

Tôi lắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ không hiểu.

Trần mù lại lẹc khẹc ho hai tiếng, ôm lấy ngực, rồi mới nói: “Chú cảm giác mình bị nghẹt thở, không phải là bị treo cổ chết, mà giống như bị dìm chết.”

“Tuy rằng bị treo trên cây, nhưng cái thứ cảm giác ấy giống hệt như lần đó dưới sông Dương.”

“Lờ mờ, chú cũng cảm giác bản thân giống như bị dìm trong nước.”

Rõ ràng, sắc mặt của Trần mù cũng có thêm vài phần ngơ ngẩn.

Lão lại tiếp tục nói: “Còn nhớ, lúc đó mày bói quẻ kia cho chú, tướng quẻ nửa ban đầu là gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận