Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 708: CHẶT ĐẦU, BỨT LƯỠI, MẤT TAY

Giây tiếp theo, thân thể Viên Hóa Thiệu bèn từ giữa eo, bị chém đứt ngang lưng...

Rầm một tiếng, nửa thân dưới của Viên Hóa Thiệu đổ xuống trước, nửa thân trên thì vững vàng rơi xuống mặt đất.

Tay của y nắm chặt lấy cái chân đứt đó, nhưng không đâm xuyên được cổ...

Đồng thời, đầu của y cũng nhũn ra đổ về phía trước, giây phút đầu y rũ xuống, nửa thân trên bèn lăn lông lốc vào trong lòng sông Tiểu Liễu trước mặt.

Tùm một tiếng, chìm xuống dưới mặt nước sông...

Dương Thanh Sơn rõ ràng đang trợ giúp Lý Âm Dương, định hành hạ Viên Hóa Thiệu đến chết.

Đâm xuyên sau tim, cắm xuyên bả vai, bứt đứt lưỡi, chém đứt tay, đủ để thấy được nỗi hận của Lý Âm Dương, hận không thể dùng hình phạt cực đoan nhất trên đời lên người Viên Hóa Thiệu.

Nếu như vừa nãy đao cuối cùng không phải là chặt ngang lưng, nếu không phải Trần mù nhắc nhở khiến tôi phản ứng lại, nếu để Viên Hóa Thiệu dùng máu thịt xương cốt bản thân tự sát, y chết dưới luồng tử khí từ Xuyên tâm long thổi ra này, thì sẽ biến thành ác quỷ như thế nào?

Mà chúng tôi liệu có thể biết được, tử khí của Xuyên tâm long này, có phải là do Viên Hóa Thiệu tính toán ra, là kết quả cuối cùng, đòn đánh cuối cùng y giữ lại cho mình hay không?

Y định tự sát, đã là lần thứ hai rồi!

Tôi cảm giác bản thân đã sắp không thể thở được nữa, ôm chặt lấy lồng ngực, há to miệng thở dốc.

Có điều chằm chằm nhìn con sông Tiểu Liễu, lòng tôi vẫn cứ trĩu xuống.

Nửa thân trên của Viên Hóa Thiệu rơi xuống dưới sông Tiểu Liễu, liệu còn có biến cố gì khác không?

“Chặt ngang lưng mà chết, tuy đã phá Áp trấn thần chú, nhưng dù sao cũng là đồ đồng, Viên Hóa Thiệu xét cho cùng vẫn là con người, y không còn có khả năng hóa sát tác quái. Chỉ có điều ngâm ở trong con sông này, sợ là sẽ bị những thứ tà quái khác lợi dụng, phải lôi lên.”

Trần mù mở miệng, khiến luồng khí nghẹn đó của tôi buông lỏng hơn không ít, có điều vẫn cứ đè nặng trong lồng ngực.

Dương Thanh Sơn đi đến bên cạnh sông Tiểu Liễu, cạch một tiếng, xác chết Lý Âm Dương trên lưng hắn rơi xuống, đứng thẳng tắp nguyên tại chỗ, không hề đổ xuống.

“Ngươi làm cách nào khiến xác Ác thi này không tác quái, phối hợp với ngươi thế?” Người lại lần nữa mở miệng, ngược lại là Liễu Dục Chú, gã nhìn chòng chọc vào Dương Thanh Sơn.

“Lấy thân của ta, tải ý niệm hắn, cho hắn mượn một viên Thiện thi đan.” Giọng của Dương Thanh Sơn vẫn điềm nhiên như cũ.

Liễu Dục Chú trợn tròn mắt, lồng ngực gã phập phồng lên xuống, vết thương vị trí trước ngực lại rỉ ra không ít vết máu.

“Ngươi đem Thiện thi đan cho hắn?!” Giọng của Liễu Dục Chú đều toát ra chút hổn hển.

“Có gì không được sao?”

Giọng điệu của Dương Thanh Sơn vẫn cứ bình thản.

“Ngươi nói là cho mượn, có mượn bèn có trả, hắn là Ác thi, hồn chỉ còn lại hung ác, đưa hắn Thiện thi đan, hắn cũng không trụ được quá lâu, ngươi sẽ hủy mất hồn của hắn!” Liễu Dục Chú lại lần nữa mở miệng, giọng nói đã bắt đầu khàn khàn.

Dương Thanh Sơn cúi đầu xuống, hắn lật tay vỗ một phát lên vị trí ngực bụng của Lý Âm Dương.

Lập tức từ chỗ bụng dưới của Lý Âm Dương, rơi xuống một viên bi trắng muốt như ngọc.

Tôi hoàn toàn xem mà ngẩn cả người ra.

Dương Thanh Sơn lấy thân tải hồn, dùng Thiện thi đan làm cầu nối?

Tôi trước đây tại sao lại không nghĩ đến việc đem Thiện thi đan đưa cho Lý Âm Dương?

Có điều những lời Liễu Dục Chú nói, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng, trên bản chất Lý Âm Dương không chịu đựng nổi Thiện thi đan quá lâu, ở đây, tương sinh thì đánh thức cái thiện ngoài ác niệm của Lý Âm Dương, còn tương khắc, bèn là bản chất Lý Âm Dương đã thành hồn của ác niệm?

“Hắn muốn ngươi dùng Sát thuật, cho hắn một sự kết liễu.”

Đột nhiên, Dương Thanh Sơn lại lần nữa nhìn sang tôi.

“Ác của Ác thi, cho dù là sau khi phục thù, cũng không phải là thứ hắn có thể khống chế, Thiện thi đan cho hắn tỉnh táo, giữ lại viên Đan đó, hắn cũng sẽ hồn phi phách tán, nhưng hắn không muốn phá hỏng bảo vật hiếm có này, ngươi là đồ tử đồ tôn của hắn, theo lý nên thay hắn làm những việc này. Tiễn hắn lên đường.”

“Việc này...” Tôi nhất thời chẳng biết nên tiếp lời như thế nào nữa.

Bảo tôi dùng Sát thuật diệt bỏ hồn của Lý Âm Dương?

Kể cả đây không phải là lừa thầy, thì chẳng phải cũng là diệt tổ sao?!

“Tôi...” Tôi khó nhọc lắc lắc đầu, sắc mặt trắng bệch vô cùng.

“Sẽ có cách khác thôi.” Tôi khàn giọng nói: “Âm dương thuật vô cùng huyền bí, nếu Thiện thi đan có thể cho ông ấy tỉnh táo chốc lát, chưa chắc đã không thể có một nơi có thể hóa giải oán khí chất chồng lại những năm nay, Viên Hóa Thiệu chẳng phải đã chết rồi sao?”

Lúc này, Trần mù đã đi lên trên cây cầu gỗ kia, gọi Lưu Văn Tam tới.

Hai người bọn họ cúi đầu nói mấy câu.

Lưu Văn Tam bèn cùng con quỷ nước lông trắng đó, xuống dưới sông Tiểu Liễu.

Rõ ràng, Lưu Văn Tam xuống để vớt xác, phải vớt Viên Hóa Thiệu lên.

Dương Thanh Sơn lắc lắc đầu: “Lý Âm Dương không có cách, ngươi có cách gì sao?”

“Nếu như ngươi không làm được, ta chỉ còn cách đích thân tiễn hắn lên đường, di nguyện này của hắn, ngươi không cách gì giúp hắn hoàn thành.”

“Tôi nhất định có cách, tôi cần thời gian!” Tôi sốt ruột mở miệng nói, trên trán đã rỉ ra từng giọt mồ hôi to đùng.

“Ngươi không có thời gian.” Dương Thanh Sơn lại lần nữa lắc đầu.

Liễu Dục Chú đột nhiên nói: “La Thập Lục, nếu cậu không xuống tay nổi, tôi giúp cậu.”

Tôi nắm chặt cứng nắm đấm, lắc lắc đầu.

“Ông sợ ông ấy giết người.” Tôi nhấn từng câu từng chữ một với Dương Thanh Sơn.

Dương Thanh Sơn không hề phủ nhận.

“Tôi biết có một chỗ, hoặc giả có thể khiến ông ấy tạm thời tồn tại một thời gian, hơn nữa không cách gì rời đi.” Tôi lần nữa mở miệng: “Nếu như chỗ đó cũng không thể giữ nổi ông ấy, tôi sẽ dùng Sát thuật. Nếu có thể giữ được, thì tôi bèn có thời gian.”

“Nơi nào?”

“Viên Thị Âm Dương Trạch, vợ ông ấy, Hà Trĩ, sư tổ mẫu của tôi ở đó, bà ấy là Âm dương tiên sinh, hóa thành thanh thi, thanh thi lại thành Ương Sát Nữ Cương, bà ấy tính được bản thân phá xác, chưa chắc đã không tính được đến ngày hôm nay, tôi muốn đưa ông ấy qua.”

“Cho dù là không được, thì ít nhất cũng có thể để vợ chồng họ đoàn tụ.” Lúc nói đến đây, tôi không khỏi cảm giác trong lòng chua xót.

Dương Thanh Sơn trầm mặc.

Liễu Dục Chú cũng không nói nữa.

Một lát sau, Dương Thanh Sơn gật gật đầu.

Giây tiếp theo, hắn lại đột ngột quay người, đi về phía trong thôn.

Gió bất chợt lớn hơn không ít, mưa tuy không lớn, nhưng lại hình thành sương mù ướt đẫm, giọng nói từ gần ra xa của Dương Thanh Sơn văng vẳng bên tai tôi.

“Con trai hắn Lý Độn Không đã hồn phi phách tán, xác chết tuy càng tàn tạ, nhưng cũng coi để lại chút ít, mang chúng cùng đưa về, để cả nhà bọn họ đoàn viên đi.”

“Dương Thanh Sơn, ta sẽ đi tìm ngươi đòi lấy Thiện thi đan.” Liễu Dục Chú lại lần nữa mở miệng.

Chỉ có điều lại chẳng có tí chút hồi âm nào...

Tôi cảm giác cơ thể có chút mềm nhũn, cái cảm giác trống rỗng kia mãnh liệt hơn không ít.

Đúng vào lúc này, phía mặt nước truyền lại tiếng bọt nước gợn sóng, Lưu Văn Tam và con quỷ nước lông trắng đó, từ dưới mặt nước thò đầu lên, bọn họ đem theo nửa thân trên xác chết của Viên Hóa Thiệu lên bờ.

Lưu Văn Tam để nửa thân trên xác chết của Viên Hóa Thiệu bên cạnh nửa thân dưới, lão vuốt giọt nước trên đầu một phát, đồng tử co mạnh lại thành một chấm nhỏ.

“Chết thảm thật, bộ dạng này, cũng hung ác thật.”

Tôi cúi đầu nhìn Viên Hóa Thiệu, những gì Lưu Văn Tam nói chẳng đúng sao?

Bộ dạng lúc này của Viên Hóa Thiệu, hung tợn ghê tởm đến cực điểm, ngũ quan vặn vẹo, hai mắt trợn tròn, đúng là bộ dạng cùng hung cực ác, chết không cam lòng.

Tướng do tâm sinh, tướng cốt của y đích thực hoàn mỹ không khuyết điểm, nhưng tâm của y thiếu khuyết quá nhiều, bộ dạng tướng chết lúc này, có thể coi là hiện nguyên hình, chết đáng tội.

Liễu Dục Chú đi đến phía trước xác chết Viên Hóa Thiệu, gã trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi lấy đầu của hắn, cần có lời bàn giao cho nhà họ Liễu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận