Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1090: SUY HUYẾT, ĐAU GAN, XOẮN THẬN, LỜI RA QUẺ THÀNH

Lúc này mây đen tan hết, trời đêm quang đãng, một vành trăng tròn treo cao, sao sáng lấp lánh đầy trời.

Sau khi nhìn quét một vòng xong, tôi càng quen với bố trí tướng quẻ trong quảng trường này hơn, đồng thời tôi còn có một chút cảm ngộ mờ nhạt loáng thoáng, việc này có liên quan đến Tiên thiên Thập lục quẻ, cũng có liên quan đến tướng mặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, Cửu tinh đêm nay sáng ngời rực rỡ, vị trí có thể thấy được rõ nét.

Sự yên tĩnh của xung quanh, khiến tôi không cảm nhận được sự trôi qua của thời gian, liền cứ thế liên tục ngẩng đầu nhìn trời.

Chẳng biết đã qua bao lâu, ở cuối tầm nhìn, đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Không chỉ là một bóng người, phía sau còn có mấy chục bóng người đuổi theo nữa!

Từ Bạch Bì đang được trùm bên dưới cái áo khoác da Hoàng tiên, khắp người đã triệt để đen xì, lão ta phủ phục sát đất, đang chạy như điên.

Phía sau lưng lão ta là Trần mù đang cõng quan tài, ngao sói, cùng với bà cụ Hà!

Lại tiếp sau nữa bèn là đạo sĩ, mà những đạo sĩ này không phải toàn bộ đều đuổi theo ở phía sau, mà có một bộ phận chia ra ở hai bên hông Từ Bạch Bì, hình thành thế bao vây dồn đuổi.

Bóng kiếm đồng lấp loáng, tiếng chú pháp từ xa đến gần, cứ lúc lại còn có thể nghe thấy tiếng chuông đồng của bà cụ Hà.

Bọn họ đều đang ra tay tấn công, nhưng toàn bộ đều bị Từ Bạch Bì dễ dàng chặn lại, tốc độ tháo chạy của Từ Bạch Bì càng nhanh hơn!

Không ngoài dự đoán của tôi, dưới sự đuổi giết và dẫn dắt của mọi người, Từ Bạch Bì quả nhiên đã tới quảng trường!

Mà lúc này Từ Bạch Bì ngoài ôm đầu chạy trối chết, căn bản không có cơ hội giết người hại người.

Tư duy chỉ trong nháy mắt, tôi đã đứng thẳng người dậy.

Cùng lúc này, tôi cảm nhận được một ánh mắt, một ánh mắt sôi sục sát khí, lạnh buốt đến cực điểm!

Mà ánh mắt này, chính là tới từ Từ Bạch Bì!

Hai tay tôi chụm lại đặt lên cạnh môi, một tiếng huýt sáo chói tai từ trong miệng truyền ra!

Trần mù đang dồn đuổi Từ Bạch Bì vụt khựng người lại, đồng thời lão giơ tay lên, bà cụ Hà vốn đang đuổi theo cũng đột ngột dừng bước, ngao sói không cam tâm gầm lên một tiếng, giống như một tiếng sói tru xuyên thấu bầu trời đêm.

Cùng lúc này, trên không trung nổ ra một tia pháo hoa.

Giây phút tia pháo hoa này xuất hiện, đám đạo sĩ kia cũng đột ngột đứng khựng tại chỗ.

Trần mù nghe hiểu tiếng huýt sáo của tôi, tín hiệu của Liễu Dục Chú cũng cực kỳ kịp thời.

Trần mù, bà cụ Hà, ngao sói, và cả đám đạo sĩ kia đều không hề lập tức rời đi, mà dừng bước đứng bên ngoài quảng trường, tương đương với việc chặn đứng đường đi của Từ Bạch Bì!

Từ Bạch Bì đang tháo chạy, một mình lao vào trong quảng trường.

Lão ta không hề ngừng nghỉ chút nào, trực tiếp lao thẳng về phía tôi.

Sự chú ý của tôi cũng đã toàn bộ hướng lên trên người Từ Bạch Bì, hoặc có thể nói, là nằm dưới chân lão ta.

Khi bước chân của lão ta dẫm qua một chỗ bồn hoa, đồng tử mắt tôi hơi co lại, khàn giọng lẩm bẩm khẽ: “Thượng Khảm hạ Chấn, Thủy lôi đồn, suy huyết, đau gan, xoắn thận.”

Cùng lúc lẩm bẩm thành tiếng, tôi trời xui đất khiến thế nào cầm Kim toán bàn lên, ngón tay lách cách gẩy ra bộ tướng quẻ này!

Từ Bạch Bì vốn đang lao nhanh, đột ngột ôm lấy vùng bụng, quán tính thế lao vốn có của lão ta quá mạnh, biến hóa đột ngột của cơ thể, liền khiến lão ta không cách nào giữ được thăng bằng, loạng choạng một phát, ngã lăn ra đất, lao ra ngoài rõ xa.

Đồng thời vang dội bầu trời đêm, còn có một tiếng hét thảm của Từ Bạch Bì.

Cơ thể tôi đột ngột run lên một phát, vị trí ngón tay truyền lại một tia đau âm ỉ, Kim toán bàn cũng ong một tiếng bắt đầu rung lên.

Giống như quẻ trong miệng tôi, đang phối hợp với tướng quẻ mà tôi gẩy ra, lại tương hợp với quẻ ở trong quảng trường này, hình thành một dạng đồng bộ, dưới chân tôi không chỉ là một quảng trường đơn giản, mà là một Phong thủy bàn khổng lồ, còn tôi thì vừa vặn đứng ở trên tâm trận của Phong thủy bàn này!

Giây phút cái cảm giác này dâng lên, đầu óc tôi có một cảm giác đau âm ỉ, giống như lượng thông tin của tất cả những thứ này quá lớn, khiến tôi khó mà chịu nổi!

Hai mắt tôi trợn tròn, tay trái siết chặt lấy Kim toán bàn, nghiến chặt răng, tầm mắt vẫn cứ khóa chặt trên thân người Từ Bạch Bì.

Quẻ, đã thành rồi!

Đau đớn của Từ Bạch Bì, bèn nằm trong ‘lời ra quẻ thành’ này!

Tiếng hét thảm không kéo dài quá lâu, Từ Bạch Bì run lẩy bẩy đứng dậy, lúc này giữa chúng tôi vẫn còn một khoảng cự ly tương đối.

Thế nhưng tôi lại vừa hay nhìn rõ thần thái biểu cảm của lão ta.

Thứ cảm xúc đó trong mắt lão ta, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy!

Lúc này, Từ Bạch Bì đang vặn vẹo cơ thể, đứng trên một chỗ bậc thang.

Tướng quẻ của vị trí chỗ đó, tôi một phát liền nhìn thấu, cùng lúc mở miệng, ngón tay đồng thời vô thức cũng hất gẩy bên trên Kim toán bàn.

Trong tiếng lạch xạch, tiếng lẩm bẩm khản đặc của tôi càng ngày càng lớn, vang vọng trong cả quảng trường:

“Sơn phong cổ, thượng Cấn hạ Tốn, xà khuyển ngưu thương, kinh hồn!” Cơ thể Từ Bạch Bì lại đột ngột run rẩy một phát, cả người lão ta dường như đều đờ đẫn trong một khoảnh khắc.

Mà một cảnh tượng kỳ dị phát sinh rồi.

Bên ngoài quảng trường, ngao sói vốn đang đứng bên cạnh Trần mù, đột nhiên phát ra một tiếng sủa lớn đầy hung hãn, rồi như một mũi tên bắn, lại đang trực tiếp lao thẳng vào trong quảng trường!

Tốc độ của nó quá nhanh, gần như chỉ trong vài hơi thở, liền đã tới sau lưng Từ Bạch Bì.

Từ Bạch Bì lúc này vẫn còn mang bộ dạng đờ đẫn do kinh hồn đó, căn bản không hề phản kháng.

Ngao sói đột ngột bật lên, chân trước vụt dẫm lên trên lưng của Từ Bạch Bì, một phát bèn ngoạm mạnh trúng bả vai của Từ Bạch Bì!

Tôi nhìn thấy rõ nét, cú ngoạm đó của ngao sói vốn định cắn vào cổ, nhưng vào thời khắc then chốt, cơ thể của Từ Bạch Bì run rẩy một phát, vừa vặn né khỏi một đòn chí mạng này.

Giây phút ngao sói cắn trúng lão ta, xong liền đạp mạnh xuống dưới một phát, bèn định đè chặt Từ Bạch Bì ra đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận