Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 922: HỨA HẸN

Tôi kinh ngạc nhìn Lưu Văn Tam, cũng thực sự không ngờ rằng, lão lại xuống tay quyết đoán như vậy.

Lưu Văn Tam nhổ mạnh một tiếng xuống đất, nói: “Người chết đều đã chết mười mấy năm rồi, nếu một tấm da mà đều khiến chúng ta kiêng dè, thế thì vừa đúng ý của Trương Nhĩ rồi, ngộ nhỡ khiến người sống bị thương, thì càng lợi bất cập hại. Chiêu này của lão cáo già đủ ác.” Cùng lúc dứt lời, lão đồng thời nhặt nhạnh tấm da người lên, đem bày lên trên bàn uống trà.

Tôi cũng chẳng nghĩ ra được từ ngữ tốt đẹp gì để an ủi Lưu Văn Tam, chỉ biết quay người ra hiệu cho Thẩm Kế tiếp tục tìm kiếm xương cốt.

Liễu Dục Chú đột nhiên mở miệng nói: “Tôi cảm thấy ở đây tìm chẳng ý nghĩa gì mấy. Bây giờ có tìm ra xương cốt cũng không thể dỡ thôn. Vị trí trung tâm nhất của cái thôn dữ này, nhất định là nhằm vào La Thập Lục cậu. Nếu thực sự có manh mối mà cậu nói, thì cũng sẽ chỉ nằm ở đó.”

Tôi ngẩn ra một phát, trong nháy mắt mí mắt bắt đầu giật điên cuồng! Đối với tôi mà nói, liên tiếp hai căn hung trạch, đã khiến tâm trí tôi loạn lên không ít.

Câu nói này của Liễu Dục Chú vừa vặn nói trúng điểm mấu chốt, khiến tôi giật mình bừng tỉnh!

Lưu Văn Tam mò Nhị Oa Đầu ra tu một hớp, vuốt vuốt cái đầu trọc, đưa cho tôi một ánh mắt hành động.

Tôi gật mạnh đầu, nhanh chóng rút ra khỏi căn nhà, thuận theo đường thôn đi về phía căn nhà trạch tiếp theo.

Trước sau lại vào trong mấy chỗ nhà trạch nữa.

Tôi càng xem, càng kinh hãi, trong lòng cũng càng lạnh ngắt.

Ngoài Lưu Văn Tam và Trần mù, đạo sĩ nhà họ Liễu hiển nhiên cũng trong danh sách, thứ Trương Nhĩ trộm tới là bộ phận hài cốt của Liễu Hóa Yên; nhà họ Phùng có mặt; nhà họ Thích cũng không bỏ sót; thậm chí đến cả Thẩm Kế, cũng đều có tên trong đây... Trương Nhĩ hóa ra còn đem một bộ phận xác tàn của Kế Nương tới!

Đại bộ phận người có liên quan với tôi, trên cơ bản đều có được sự “săn sóc” của Trương Nhĩ, lần lược được sắp xếp hung trạch.

Nếu như không có phát hiện lần này, để cho những căn hung trạch này lặng lẽ yên ổn ở đây nhận hun đúc của hung khí phong thủy, thì bọn họ có xảy ra chuyện, tôi cũng chỉ cho rằng là việc ngoài ý muốn, cho đến chết tôi cũng không thể nào ngờ rằng, là do có kẻ dùng hung trạch hại người!

Mà khi tôi đi đến chỗ sau nhất của cả cái thôn, cũng chính là vị trí của Xuyên tâm sát, quả nhiên không ngoài dự liệu còn có một căn nhà trạch lớn.

Lúc này, trời sớm đã vào đêm, không hay không biết, đã nguyên một ngày trôi qua rồi.

Căn nhà trạch lớn này càng hung sát đến cùng cực, nó không những phương vị là Tứ tuyệt Bát hung, mà càng là vị trí huyệt nguồn chính giữa nhất mà sao Phá Quân này chiếu tới.

Từ chỗ này, có thể nhìn thấy rõ nét quả đồi nhìn như mặt người vừa dài vừa gầy ở phía sau đó.

Thẳng phía trước quả đồi có một chỗ lõm đen xì sâu hoắm, giống như một cái miệng há to, căn nhà trạch này chính là đồ ăn trong cái miệng đó, giống như có thể bị nuốt xuống dưới bất cứ lúc nào vậy!

Tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý, Trương Nhĩ ra tay bèn là đào phần quật mộ, nham hiểm độc địa, căn bản sẽ không giữ lại cho người ta tý chút danh dự nào, càng không một chút tình người.

Nhưng tôi cũng ngột ngạt bức bối khác thường.

Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy di hài của bố tôi, ông nội tôi, hay bất cứ một người liên quan nào của nhà tôi xuất hiện ở đây.

Tôi không có tính cách mạnh mẽ như Lưu Văn Tam, rất khó chịu đựng được kết quả này.

Hít sâu một hơi, tôi đẩy cửa bước vào, Liễu Dục Chú và Thẩm Kế phân biệt ở hai bên trái phải của tôi, Lưu Văn Tam và Trần mù thì lùi sau hơn một chút, bọn họ đều cảnh giác phòng bị, không thả lỏng tý chút nào.

Trong cửa, tất cả mọi thứ đập vào mắt, lập tức khiến tôi nghẹt thở một phát.

Bố trí ở trong nhà trạch, gần như hoàn toàn giống hệt trong nhà tôi!

Cửa gian chính mở toang, trên chiếc bàn gỗ vuông đặt một bức thư.

Tôi không nhịn được, nhanh chân lên trước, nhanh chóng cầm bức thư ở trên bàn lên.

“Thân gửi La Thập Lục:

Một thôn hung trạch, thế nào? Liệu có sợ hãi nhà trạch của nhà họ La, có hài cốt của ai đó?

Ta từng nghĩ, đào phần mộ của bố cậu, hoặc là của ông nội cậu, thậm chí còn từng nghĩ đến việc đào lấy xương của anh trai ta, có điều bố cậu đối với ta mà nói, coi là hậu bối, hắn từng kính trọng ta. Còn về Âm thuật tiên sinh, năm đó ta tuy không có duyên làm sư huynh đệ thật sự với lão, nhưng cũng kính phục lão đem Âm thuật phong thủy nghiên cứu đến đỉnh cao, sau đó biết được lão chết bởi toan tính của Viên Hóa Thiệu, tuy không nói ra miệng, nhưng cũng cảm thấy rất tiếc.

Năm đó Lý Âm Dương nhận định ta tâm tư bất chính, càng đoạn tuyệt khả năng học Âm dương thuật của ta, ta nghĩ đi nghĩ lại mấy chục năm không cách gì buông bỏ, khi ở thôn Kế Nương, ta đích thực từng định từ bỏ, có điều Táng ảnh quan sơn lại vào tay, sau đó hài cốt Lý Âm Dương hiện thân, đây há chẳng phải là ý trời?

Lý Âm Dương định lợi dụng ta, ngầm đồng ý cho ta lấy truyền thừa Địa tướng Kham dư đi, hả chẳng phải cũng đang ngầm đồng ý cho ta trở thành đệ tử của ông ta?

Trương Nhĩ ta đời này, cuối cùng sẽ được Âm dương thuật đại thành!

Bút Địa Chi và Kim toán bàn, và còn cả toàn quyển Địa tướng Kham dư, chỉ có thể để ta sử dụng!

Thập Lục, cậu là một đứa trẻ không tồi, chỉ có điều tính cách lại quá ngang bướng, chú Trương không nhẫn tâm tổn thương cậu, nhưng không thể không làm tổn thương cậu, thôn này là một bài học dành cho cậu, ta biết điểm yếu của cậu, đừng ép ta xuống tay, đem đồ để lại trong gian chính, chuyện giữa ta và cậu kết thúc tại đây. Trương Nhĩ lưu thư!”

Tôi xem xong nội dung bên trong, ở đây không có hài cốt, thì kỳ thực bèn là một căn hung trạch trống vô chủ.

Nhưng thứ khiến trong lòng tôi dậy sóng, chính là những gì Trương Nhĩ nói.

Lần đó khi Lý Âm Dương nhập vong lão, đã từng hứa hẹn với lão?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận