Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 819: DIỆT PHÁ XÁC

Giây phút Trấn sát phù hoàn chỉnh xuất hiện, tiếng hét thảm của lão già lại lần nữa vang lên, trong âm thanh này đã chẳng còn tý chút thanh điệu nào của đàn bà nữa, mà hoàn toàn là tiếng gào khóc khản đặc già nua như vỡ chiêng của lão già.

Vong nhập, bị phá rồi?!

Tôi không dám thả lỏng nửa phần, không hề chớp mắt chằm chằm nhìn lão già, định tiếp tục quan sát xem sao.

Nhưng lão già đó lại trực tiếp giãy giụa ngã thẳng ra đất trong tiếng hét thảm, đè mạnh lên trên cái xác nữ đó, rồi tiếp tục điên cuồng uốn éo giãy giụa.

Tóc của xác nữ chẳng biết từ lúc nào đã chạm vào ngọn lửa trên đỉnh đầu, phụt một phát, cháy bùng lên!

Ngọn lửa nhanh chóng lan ra dầu mỡ dính trên người lão già, trong nháy mắt đã cháy thành một đám lửa lớn, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo màu xanh lét.

Mặt tôi biến sắc mạnh.

Bởi vì giữa ánh lửa, tôi dường nhìn nhìn thấy khóe miệng cái xác nữ đó nhếch lên một nụ cười gằn...

Tôi chỉ cảm giác cả người như rơi vào trong động băng, khí lạnh âm u buốt xương quét khắp quanh người.

Ngọn lửa này cháy quá mạnh, quá nhanh chóng, lão già điên cuồng giãy giụa trên mặt đất, càng đau đớn đến cực điểm.

Tôi nắm chặt nắm đấm, nội tâm giằng xé do dự mất mấy giây, tầm nhìn quét qua xung quanh, nhưng lại chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì có thể giúp dập lửa cả.

Lão già này là một con người, hơn nữa còn là dân thôn bình thường của thôn Kính Khẩu, chắc là Trương Nhĩ cần tìm một người để cho vong nhập nên bắt lão tới đây.

Tôi đã dùng Trấn sát phù phá bỏ vong nhập, hoàn toàn không cần thiết phải trơ mắt nhìn lão bị thiêu chết tại đây...

Chỉ có điều không có thứ để dập lửa, thì khiến người ta khó xử đến cực điểm.

Tư duy chạy qua như điện xẹt, tôi đột ngột nghĩ đến cái sa bàn ở bên ngoài kia!

Khu nhà này thực sự quá trống, tôi cũng không thể nào mạo hiểm cởi bỏ quần áo trên người để đi dập lửa cho lão, trong Đường phục cất quá nhiều htứ.

Tôi nhanh chân chạy ra phía ngoài phòng.

Giây phút vòng qua lão già, đột nhiên vị trí cổ chân bị một bàn tay túm chặt lấy!

“Mày đừng hòng chạy!” Âm thanh khản đặc lẫn lộn với tiếng gầm gào the thé của đàn bà.

Hơi lạnh thấu xương trên cổ chân trong nháy mắt xâm nhập vào tứ chi bách huyệt của tôi, tôi vụt cúi đầu nhìn xuống, lão già đó nằm bò trên mặt đất, lão cũng không giãy giụa nữa, càng kỳ dị hơn là, ngọn lửa trên người lão lại đã hoàn toàn tắt ngúm rồi.

Không chỉ là ngọn lửa tắt ngúm, mà còn cả máu trên mặt lão, phù mà tôi vẽ, đều bị thiêu đốt đến gần như biến mất không còn nữa...

Tóc của xác nữ thì chẳng bị đốt cháy mất bao nhiêu, vẫn cứ quấn trên cổ lão già.

Tay lão già giống như gọng kìm sắt kẹp chặt lấy cổ chân tôi, cái thứ mỡ bẩn đó trên tay lão, thì càng thẩm thấu vào bên trong ống quần tôi.

Cái cảm giác nhớp dính đó khiến người ta buồn nôn, giống như có vô số con giòi bé tý đang lúc nhúc trên người tôi.

Tôi vụt đạp chân một phát, lão già không những không buông tay, mà ngược lại còn túm chặt hơn, hơn nữa còn giật mạnh ra sau một phát.

Cả cơ thể tôi lập tức liền mất đi sự khống chế, trực tiếp ngã ngửa ra phía sau, rầm một phát, tôi liền ngã thẳng ra đất, đuôi xương cụt đau đến thấu tim.

Còn lão già kia thì lập tức chồm ra trước một phát, cả cơ thể lão đều ôm đè lên trên người tôi, kẹp chặt cứng lấy tôi.

Động tác này, trực tiếp liền khiến tôi nhìn đối diện với cái xác nữ trên lưng lão, đôi con mắt người chết khô đét hơi hơi lõm vào trong đó, toát ra chỉ có sự chết chóc.

Nước da tái xanh cứng đờ của ả, toát ra vẻ đau khổ đờ đẫn, khóe miệng nhếch lên cũng chẳng giống như cười, dường như những gì lúc trước tôi nhìn thấy chỉ là ảo giác vậy.

Tôi đang định nhổ tiếp một ngụm máu ra, nhưng không ngờ rằng, dưới động tác dốc nghiêng này của ả, trong cái lỗ trên đỉnh đầu, mỡ đang từ từ chảy ra ngoài, vừa vặn chảy xuống phía mặt tôi.

Nếu như tôi mở miệng, liền phải uống ngụm mỡ xác chết này...

Trong cơn buồn nôn, tôi lập tức ngoảnh đầu tránh né.

Có điều thứ mỡ đó vẫn cứ chảy lên trên cổ tôi, rồi thẩm thấu vào trong cổ áo tôi.

Tôi cắn răng giãy giụa, tay miễn cưỡng chen vào trong khe hở giữa cơ thể của tôi và lão già, chỉ có điều lão đè chặt quá, hai cánh tay đã khóa chặt lấy lưng tôi, tôi nhiều nhất là nhét được tay vào trong, chứ căn bản không tách lão ra được..

Cùng với việc mỡ xác chết chảy ra càng ngày càng nhiều, mặt đất cũng đã lênh láng không ít.

Càng khiến tôi khiếp hãi là, đám mỡ xác chết đang chảy đó giống như con rết đang ngoằn ngoèo uốn lượn đến vị trí vách cửa.

Chạm đến hai cái xác chết châm nến người ở cửa đó.

Giây tiếp theo, xác chết của chúng lại đang bắt đầu nứt ra...

Mấy giây sau, lại cũng bắt đầu có mỡ xác chết rỉ ra ngoài.

Lửa nến trên đỉnh đầu, dường như cũng đang lung lay chực đổ, không phải là sắp tắt, mà là sắp đổ xuống, rơi lên trên mặt đất...

Đỉnh đầu cái xác nữ thì chẳng còn mỡ xác chết chảy ra nữa, chắc là góc độ này đã khiến bộ phận mỡ xác chết đó chảy hết toàn bộ rồi.

Bấc nến cháy đến bên trong đầu, ánh sáng đã rất tối tăm, trên cơ bản tôi không nhìn thấy ngọn lửa nữa rồi.

“Mày với thằng cẩu tặc đấy không khác gì nhau, mày chạy không thoát.” Lão già đó hé môi, giọng nữ âm u lạnh lẽo giống như chui vào sâu trong đầu óc.

Tôi cắn chặt răng, tay lách vào trong ngực áo lần mò.

Cuối cùng, tôi cũng mò được một cái chai.

Trong cái chai đó, đựng máu gà và lông đuôi gà mà Lưu Văn Tam chuẩn bị cho tôi!

Tôi dựa vào cảm giác vặn nắp chai ra, giây phút đó, có một thứ dịch thể nhớp dính thấm vào trong áo tôi, chạm lên trên da tôi.

Ngón tay miễn cưỡng mò lông đuôi gà từ bên trong ra, tôi cũng chẳng biết túm ra ngoài được mấy chiếc, chung quy là ít nhất có ba chiếc.

Đè tay kéo ra ngoài, trong thời điểm này, hai cái xác châm nến người ở chỗ vách cửa đó, đã chảy hết mỡ xác chết, mặt đất trông vô cùng trơn nhẵn, còn ánh lên chút phản quang.

Châm nến người đã thành vỏ rỗng răng rắc vỡ nát, bấc nến bên trong không hề dập tắt, bởi mỡ xác chết chảy đi quá nhanh, bấc nến còn rất dài, trực tiếp rũ rượi ở phía bên trên xác chết, trong tiếng xèo xèo, bèn cháy bùng lên.

Ánh lửa âm u toát lên màu xanh lét, mà thứ lửa này đồng thời cũng châm cháy mỡ xác chết trên mặt đất.

Từ từ lan về phía chúng tôi bên này...

Đám lửa này, phải nhiều hơn quá nhiều so với chỗ trên người lão già lúc trước! Cộng thêm mặt đất toàn là mỡ xác chết, cháy lên trên người tôi trong khi tôi vẫn đang bị lão già đè cứng thế này, thì tuyệt đối chết chắc!

Nhưng lão già hiện giờ như thế này, tôi không cách gì vẽ phù, cũng không thể giãy ra được...

Tay ngày càng dùng lực hơn, cuối cùng tôi miễn cưỡng rút được tay phải ra.

Lão già không hề có phản ứng khác, mà ngược lại là càng kẹp chặt cơ thể tôi hơn.

Tôi chằm chằm nhìn khuôn mặt của cái xác nữ đó, tay dựng thẳng giơ lên, khoảng vừa vặn đến sau lưng của cái xác nữ.

Giây phút này, tim tôi đập ngược lại không còn nhanh thế nữa, cả người cực kỳ bình tĩnh.

Ngón tay hoạt động, điều tiết, lông đuôi gà bị tôi kẹp giữa kẽ ngón tay.

Một luồng khí nóng, giống như xuyên suốt cơ thể tôi.

Trước đây mỗi lần sử dụng Sát thuật, máu của lông đuôi gà đều sẽ nhỏ xuống.

Nhưng lần này, là giật từ trong ngực ra, máu dư thừa đã sớm bị hút sạch rồi, những chiếc lông đuôi gà này liền trông rất khô ráo.

Chỉ có điều cái cảm giác khiến tôi thấy hai mắt như sắp rỉ máu ấy, lại vẫn như bình thường, không hề thay đổi!

Giọng tôi khàn khàn, quát nhỏ từng câu từng chữ một: “Xác hung sát, trời không dung, Sát thuật tới, hồn mệnh đoạn!”

Vụt hạ tay, lông đuôi gà đâm về phía lưng của xác nữ!

Lúc này, lão già kia dường như đã phản ứng lại, vụt cong lưng lên, định né ra!

Có điều động tác này của lão đã trễ một chút rồi.

Phụp một tiếng, lông đuôi gà trực tiếp đâm vào sau lưng cái xác nữ kia, hoàn toàn ngập hẳn vào trong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận