Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 577: CÁ LỌT LƯỚI

Tôi nhìn chằm chằm vào cái ổ Hoàng bì tử con kia hồi lâu, lại cảnh giác xem xét xung quanh phía dưới miệng hang, tạm thời không phát hiện ra thứ gì khác.

Tôi đặc biệt thận trọng hướng ánh mắt lên trên cái tẩu thuốc kia, nhìn một lúc lâu hơn nữa...

Từ Bạch Bì không chỉ có một cái tẩu thuốc, hồi đó lần đầu tiên chúng tôi giao đấu, lúc tôi dùng phương pháp Bò già tiễn âm để tiễn con gái của Mạnh Hân Thư, Hà Tiểu Vân đi, Từ Bạch Bì đã để rớt lại một cái tẩu thuốc, sau đó ở vùng đất Trượng ẩn Âm tới chúng tôi đấu sinh tử, cái tẩu thuốc mang theo người của lão ta lại đứt gãy.

Người biết lão ta đều biết, Từ Bạch Bì hút tẩu thuốc, cái tẩu thuốc này đối với lão ta mà nói, sợ rằng giống hệt không khác gì với đôi đũa dùng ăn cơm.

Chỉ có điều, Từ Bạch Bì đích thực đã lưu lại ở chỗ trung tâm nhất của vùng đất Trượng ẩn Âm tới.

Tôi bây giờ còn nhớ rất rõ, lúc đó tôi đuổi theo Từ Bạch Bì, cho dù phải trả giá bằng cách giết người, cũng phải giữ mạng sống của lão ta lại! Nhưng lại bị mẹ tôi ngăn lại.

Hơn nữa Từ Bạch Bì cũng bị một cánh tay đen xì xì ở trong huyệt nguồn của vùng đất Trượng ẩn Âm tới, lôi xuống lòng đất!

Nếu không phải mẹ tôi ngăn tôi, thì sợ rằng tôi đã có kết cục giống hệt với Từ Bạch Bì.

Huyệt nguồn giấu xác dữ, lúc đó tôi nghĩ không ra, rốt cục là thứ xác như thế nào, mà cánh tay lại đen xì như mực được, chung quy nó không thể nào là hắc sát!

Suy nghĩ đến đây, từng cảnh tượng lúc đó vẫn đang vụt qua trước mắt một cách rõ nét.

Tôi hít sâu một hơi, tung người nhảy vào trong hang, trước tiên rút cái tẩu thuốc đó lên, không vứt đi, mà cẩn thận đặt lên trên mặt đất ở bên ngoài.

Tiếp đấy tôi lại gọi Phùng Khuất đem một cái thùng carton tới.

Hắn lúc này gan cũng to hơn không ít, có điều hắn không kiếm thùng carton, mà ngược lại đem đến một cái thùng gỗ.

Tôi bắt tất mấy con Hoàng bì tử con đó ra ngoài, bỏ vào trong cái thùng gỗ.

Ở trong cái hang này mùi xác thối càng nồng nặc hơn, tôi chỉ miễn cưỡng có thể nhịn được, dù gì xác chết tôi cũng gặp nhiều rồi.

Còn Phùng Khuất ở gần bên cạnh thì nôn khan mấy tiếng.

Cái hang ở dưới đất này không hề nhỏ, tôi nhìn sang hai bên trái phải, nhưng lại không thấy xác chết nào cả...

Cùng với việc gió thổi tan dần, mùi xác thối cũng đang giảm bớt.

Phùng Khuất đã đang gọi tôi mau lên trên rồi, hắn sẽ phái một người gan to xuống dưới xem xét, xem cái hang này là từ đâu đào vào.

Tôi kỳ thực cũng có ý nghĩ muốn xem xem cửa hang thông đi đâu.

Hiện tại đã có thể thấy rõ ràng, phía hướng về mé bên trái, cũng chỉ ra ngoài ba bốn mét là bịt chết rồi, còn bên phải thì thông suốt.

Phía bên trên căn nhà cũ bị bịt kín, phía dưới có ổ của Hoàng bì tử con, chắc chắn là có lối đi.

Tôi leo lên trên mặt đất xong, nhìn bảy tám con Hoàng bì tử con ở trong thùng gỗ, tim đột nhiên lại đập đánh thịch một cái.

Bọn chúng còn quá nhỏ, đều chỉ biết bò lung tung, chắc chắn phải có một con to chăm sóc, nếu không chắc chắn không sống sót nổi.

Lại ngó cái tẩu thuốc kia một cái, tôi đột nhiên cảm giác, liệu có phải là có một con Hoàng tiên già thành tinh vẫn luôn ở trong căn nhà cũ hút tẩu thuốc, nên mới phát ra tiếng xọc xọc?

Tôi nhặt cái tẩu thuốc lên, cầm vào trong tay.

Trong thời gian này Phùng Khuất đã phái người nhảy xuống dưới cái hang.

Hoàng bì tử đào mang ra ngoài rồi thì chẳng mấy người sợ, dù sao sự hung ác của Từ Bạch Bì, không phải tất cả mọi người đều biết.

Vừa nãy mọi người vẫn là sợ việc ngao sói đột ngột phát điên hơn.

Chờ đợi khoảng tầm mười mấy phút, công nhân mới chui quay lại, có chút chán nản nói cái hang này sau khi bò ra ngoài thì đã đến một đống rác nằm bên ngoài đầu phố tầm mấy chục mét rồi, hỏi tôi có cần lấp lại không?

Tôi gật gật đầu, đám công nhân lập tức bắt đầu khuân gạch chở đất, chuẩn bị san bằng cái hang này và lối đi.

Phùng Khuất nhỏ giọng hỏi tôi, thế cái thùng Hoàng bì tử này làm thế nào?

Ngao sói ở bên cạnh, con mắt đang thao láo, cứ ngắm cái thùng gỗ suốt.

Tôi nheo mắt lại, nói: “Kiếm ít thức ăn, tạm thời cứ nuôi đã.”

“Hả?” Mặt Phùng Khuất đầy ngạc nhiên, sau đó mất tự nhiên nói: “La tiên sinh, nói một câu không nên nói, đây đều là Hoàng bì tử mà Từ Bạch Bì nuôi, đều thuộc về thứ tà quái đấy, hồi đó ở cổng nhà họ Phùng, đáng sợ lắm á... Nuôi chúng nó, là nuôi hổ gây họa á.”

Tôi lắc lắc đầu, không giải thích thêm gì khác với Phùng Khuất.

Rõ ràng hắn không nghĩ đến việc chắc chắn có Hoàng bì tử già.

Mà Hoàng bì tử già thành tinh thì là Hoàng tiên, tôi mở miệng nói cái, là sợ tai vách mạch rừng ngay.

Giết Hoàng bì tử con, Hoàng tiên chắc chắn sẽ phải phát điên, nói không chừng sẽ còn điên cuồng hại người ở công trình, hoặc là chạy luôn, rồi ẩn nấp gây phiền phức hại người.

Đem đám Hoàng bì tử con này đi nuôi, con già chắc chắn phải tới cứu, như thế mới có thể hốt gọn một mẻ được.

Thế này không được coi là ra tay tàn độc, Hoàng bì tử do Từ Bạch Bì nuôi không so với loại sống ở trong rừng được, chúng chắc chắn đều là tà quái.

Dưới sự sắp xếp của tôi, mấy con Hoàng bì tử con này được đặt ở góc sân bên cạnh Kỳ lân đồng, lấy một mảnh vải phủ lên, Phùng Khuất cho người đi kiếm thịt gà lại cho ăn.

Ngao sói thì đi thẳng qua, nằm bò bên cạnh cái thùng gỗ gà gật.

Đám công nhân lại tiếp tục công việc với khí thế ngất trời.

Tôi lấy Định la bàn ra xem, kim chỉ la bàn không có vấn đề, căn nhà mới này không vì Hoàng bì tử ở dưới lòng đất mà bị phá hỏng phong thủy.

Từ Thi Vũ cũng gọi điện thoại tới, hỏi tôi đi đâu rồi, tôi bảo cô ta ở chỗ bên nhà.

Mấy phút sau, Từ Thi Vũ vội vàng đi về.

Cô ta kinh ngạc nhìn cái hố đó ở trong gian phòng bên, trong mắt tuy có thắc mắc, nhưng vẫn kể sắp xếp trong nhà Lưu Lỵ với tôi trước.

Chuyện của Lưu Vĩnh Chí và Trương Tuệ Linh, trên bề mặt thì thuộc về tranh chấp dân sự, cô ta cho người đi báo cảnh sát lập biên bản trước, rồi lại sắp xếp một luật sư trình độ rất tốt mà cô ta quen biết đi giúp thưa kiện, nếu như trong quá trình phát hiện có hiện tượng lừa đảo, thì có thể lập hồ sơ điều tra.

Từ Thi Vũ khẽ than, nói: “Lần này Lưu Vĩnh Chí không bị mờ mắt nữa, hy vọng sau khi giải quyết chuyện này xong, anh ta có thể làm một người tử tế, đừng có đối xử như vậy với bố mẹ nữa.”

Vội vàng đi về tìm tôi, rồi lại nói những lời này, trên trán từ Thi Vũ đã rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi đưa một tờ giấy ăn cho từ Thi Vũ, bảo cô ta lau đi, sau đó đem chuyện vừa nãy đào ra Hoàng bì tử con kể với cô ta.

Tôi lúc này mới phát hiện, Từ Thi Vũ đã nhìn thấy cái tẩu thuốc ở thắt lưng tôi, miệng cô ta hơi hơi mím lại, thân người hơi có chút run rẩy.

Hít sâu một hơi, tôi nói: “Yên tâm, không thể nào là Từ Bạch Bì, chắc là Hoàng tiên lọt lưới, không có gì đáng ngại.” Từ Thi Vũ không tiếp lời, nụ cười trông cũng rất miễn cưỡng.

Qua một hồi lâu, cô ta mới hỏi tôi hôm nay sắp xếp thời gian khác thế nào? Bây giờ ổ Hoàng bì tử này ở đây, chắc chẳng làm gì được phải không?

Tôi nghĩ ngợi một chút, nói bảo cô ta kiếm một ít chăn đệm mỏng gì đó về, tôi đã xem một lượt, căn nhà mới này tuy chưa hoàn thành triệt để, nhưng đã có phòng có thể ở được rồi, tạm thời nghỉ lại ở đây.

Không cần tôi nói dự định của mình, Từ Thi Vũ đều chẳng hỏi nhiều, mà gật đầu nói được, cô ta hiểu rồi, giờ đi làm luôn.

Tiễn Từ Thi Vũ ra khỏi cổng, tôi quay đầu lại, liếc cái thùng gỗ ở góc tường một cái, đám Hoàng bì tử con ở bên trong cũng không kêu gào nữa.

Cũng đúng vào lúc này, tôi lại nhận được một cuộc gọi.

Điện thoại hóa ra là do Phùng Chí Vinh gọi tới, ông ta hỏi tôi bây giờ có thời gian qua nhà họ Phùng một chuyến không.

Một là Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi bởi vì nguyên nhân bà cụ Hà không quay về, đến chất vấn thẳng ông ta luôn, ông ta không giấu được, giờ hai người đi qua nhà họ Sài rồi.

Hai nữa chính là, ông ta phải nhờ tôi giúp một việc, chuyện này ông ta vốn định tìm Trương Nhĩ, cảm giác không coi là việc lớn, kết quả Trương Nhĩ lại không liên lạc được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận