Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 149: XÁC SỐNG THỨ HAI



Cùng lúc khi tôi nhớ tới chuyện này.

Dư Sơn đột nhiên ngồi bất động trên ghế sô pha, đôi mắt trân trân nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Tay trắng khởi nghiệp... Dung Dung... Cả đời...”

Xưởng trưởng Châu rõ ràng cũng có chút hoảng hồn, gã lùi ra sau người tôi, túm lấy tay tôi, tay đều có chút run rẩy.

“La âm bà... Dư Sơn thế này là sao vậy?”

Mí mắt tôi hơi giật một cái, trên trán cũng toàn là mồ hôi.

Hít sâu một hơi, giọng tôi khàn khàn, nói: “Không có gì, anh ta muốn phong thủy tụ tài, tôi bày cho anh ta.”

“Nhưng La âm bà, nó...” Xưởng trưởng Châu rõ ràng còn muốn nói gì đó.

Tôi giơ tay, ngăn gã mở mồm nói, hướng về phía Trần Dung Dung bảo: “Cho Dư tiên sinh về phòng trước đã, tôi cần cô giúp tôi di chuyển mấy món đồ gia dụng.”

Trần Dung Dung lập tức nở nụ cười.

Cô ta dìu Dư Sơn dậy, đi vào phòng ngủ.

Tiếp đó lại đi ra, giọng nói thanh thoát hỏi tôi phải làm thế nào.

Tôi chỉ vào sô pha, rồi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nói: “Xà ngang áp tài, sô pha đặt ở dưới nó, sẽ bị áp chế tài vận, chuyển đến chỗ ngang với cửa thông gió, bèn là thông tài khí.”

Ngay sau đó tôi và Trần Dung Dung cùng với xưởng trưởng Châu cùng nhau để một bên sô pha hướng thẳng ra cửa sổ, đặt song song.

Tiếp đó, tôi lại nhìn ra phía cửa ra vào phòng khách, nheo mắt nói: “Cửa thông cửa, xuyên đường sát, vốn để chỉ sảnh cửa vào thông với cửa sau, loại nhà này không có cửa sau, nhưng có phòng ngủ, hai cửa đối địch với nhau cũng không được, không những tài đến tài đi không giữ được, mà còn sẽ gặp tiểu nhân.”

“Nhà cô có gương không?”

Trần Dung Dung nhỏ giọng trả lời: “Phòng ngủ có một tấm gương thử đồ.”

“Ừ, đem ra đây, đặt ở phía bên trái cửa ra vào, hơi chếch một chút, chiếu một chút cửa ra vào phòng khách.”

Trần Dung Dung lại đi vào phòng ngủ, quả nhiên bê ra một chiếc gương thử đồ.

Xưởng trưởng Châu nhìn cứ ngẩn người ra, hiếu kì nói: “La âm bà, đây lại là ý gì?”

Tôi trầm giọng nói: “Xuyên đường sát, quỷ vào cửa, quỷ không biết mình là quỷ, một khi soi gương, sẽ sợ đến mức tiêu tan đi. Rất nhiều người già ở nông thôn, hoặc bệnh nhân trong bệnh viện rõ ràng đã chết rồi, mà còn làm loạn bật xác dậy, kỳ thực bọn họ đều không biết mình đã chết, chỉ cần để bọn họ nhìn vào gương, bọn họ tự nhiên sẽ ngã xuống.”

“Vậy tại sao không đặt đối diện với cửa, như thế quỷ chẳng phải vừa bước tới cửa đã bị dọa chạy mất sao?” Xưởng trưởng Châu nghi hoặc tiếp tục hỏi tôi.

Tôi lắc lắc đầu: “Bước vào cửa không chỉ có quỷ, còn có thần tài, theo cách nói trong phong thủy, thần tài vào nhà cần soi dung mạo, bên cạnh có gương vừa hay có thể soi được, khiến tâm trạng thần tài vui vẻ, trong nhà có tài lộc bảo vật kéo tới, quỷ nặng tính hiếu kỳ, cũng chắc chắn sẽ nhìn vào tấm gương bên trái, bởi vì quỷ sang trái không sang phải.”

“Nếu như gương của anh đặt chắn cửa chính, quỷ đúng là không vào nhà được, nhưng thần tài cũng không vào nhà, như thế thì tụ tài kiểu gì?”

Tôi nói xong, xưởng trưởng Châu mới vỡ lẽ ra.

Trong chốc lát, Trần Dung Dung đã bày xong chiếc gương.

Cô ta lại giương mắt ra nhìn tôi.

Tôi hơi hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói: “Nhà bếp là nơi tài khí tụ tập, phòng không để trống, cô phải đi mua đồ vật gọi tài như tì hưu, hồ lô, rồi treo thêm một chiếc chiêu tài phù trước cổng.”

Nói rồi, tôi cũng chẳng nói thêm gì khác nữa, chỉ nhìn Trần Dung Dung một cái thật sâu.

Rồi lại nhìn căn phòng ban nãy Dư Sơn đi vào một cái.

Sau đó tôi mới gọi xưởng trưởng Châu, nói chúng tôi có thể đi được rồi.

Xưởng trưởng Châu ngập ngừng muốn nói lại thôi, mãi cho đến lúc chúng tôi rời khỏi khu chung cư, ra bên đường ngồi lên xe, gã mới mất tự nhiên hỏi tôi một câu: “La âm bà, Dư Sơn đúng là không việc gì sao? Tôi cứ cảm giác, nó không bình thường kiểu gì á... Tay trắng khởi nghiệp... Khởi cái cứt, bây giờ lấy đâu ra cơ hội tốt thế nữa, hơn nữa Trần Dung Dung... Cô ta đúng là ngoại tình thật sao?”

“Tôi cứ thấy Dư Sơn hình như quá tin tưởng Trần Dung Dung... Nhưng cậu lại nói tướng mặt của nó không vấn đề gì nữa.”

Tôi ngắt lời xưởng trưởng Châu, thở dài một tiếng nói: “Không sai, tôi nói là, nốt ruồi gian môn biến mất rồi, tướng phá tài cũng tiêu tan rồi.”

“Thế nhưng, xương dịch mã đại biểu cho gia vận và sức khỏe thì hoàn toàn lún xuống, ấn đường cũng lờ mờ nứt ra, và còn sắc mặt của anh ta, một loạt những tướng mặt này đều rất bất thường.”

“Hả? Thế sao cậu không nói thẳng ra, La âm bà, Dư Sơn chẳng phải đã cắt bỏ quan hệ với kẻ hại nó rồi sao? Cậu hoàn toàn có thể giúp nó mà! Cậu cứ yên tâm, thù lao tôi sẽ không trả thiếu đâu.” Xưởng trưởng Châu rõ ràng có chút sốt ruột.

Tôi lại khẽ than một tiếng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài xe.

Tôi cũng chẳng biết ô cửa sổ nào là của nhà Dư Sơn, chỉ có điều tôi cũng không nén được cảm giác phức tạp và sự nuối tiếc trong mắt mình.

“Xưởng trưởng Châu, anh có nghe nói đến xác sống chưa?”

Xưởng trưởng Châu nhíu chặt mày, trong mắt toàn là sự khó hiểu: “La âm bà, ý của tôi là cậu lại giúp Dư Sơn chút nữa, tôi có nghe nói đến hay chưa chúng ta có thể bàn sau...”

Tôi trực tiếp ngắt lời của xưởng trưởng Châu, lắc đầu nói: “Đợi tôi nói xong là anh sẽ hiểu.”

Xưởng trưởng Châu nghe vậy mới yên tĩnh lại.

Tôi đem chuyện lần đó đi đón xác ở trên đường thôn phía ngoài lò hỏa thiêu gần đường Hàng Giấy ra kể một lượt.

Đặc biệt là lúc đó lão Đinh đã thành xác sống, chết cũng không tắt thở ra nói cho gã biết.

Cuối cùng tôi mới nói, tướng mặt lúc sau của Dư Sơn là tướng người chết.

Thêm việc vợ hắn đã không còn là của hắn nữa, hắn lại chẳng phải người sống, nốt ruồi gian môn tự sẽ mất đi.

Sinh không mang đến chết không mang đi, tất nhiên sẽ chẳng còn tướng phá tài nữa.

Nếu như tôi phán đoán không sau, Dư Sơn bây giờ cũng là do hơi thở cuối cùng không chịu tắt đi đó chống đỡ, nếu không hôm nay chúng tôi cũng chẳng nhìn thấy hắn được.

Lời tôi vừa mới dứt, mắt xưởng trưởng Châu đã đỏ lên.

Gã trợn tròn con mắt, rầm một cái đấm lên trên cửa xe.

Giọng nói khàn khàn run rẩy: “Thế ý của cậu là, Dư Sơn đã bị Trần Dung Dung liên thông với tên đó hại chết rồi?”

Tôi gật gật đầu, nói: “Không rõ là anh ta xảy ra chuyện lúc đêm qua hay là ngày hôm nay, Dư Sơn chết không chịu tắt thở, thành xác sống, xác sống rất dữ, tôi đoán là kẻ đó cũng không muốn đấu với xác sống, nên mới để Trần Dung Dung đi cùng với Dư Sơn.”

“Chấp niệm của Dư Sơn là lại khởi nghiệp kiếm tiền lần nữa, và cùng chung sống với Trần Dung Dung, bản thân anh ta cũng không biết, là mình đã chết rồi.”

Xưởng trưởng Châu không nói nữa, cúi đầu, trong con mắt đỏ ngầu chảy ra hai hàng nước mắt đùng đục.

Tôi cũng im lặng lại.

Sau đó xưởng trưởng Châu cứ thế đưa tôi về tới tận cửa khách sạn, rồi lại xách từ trong cốp sau xe ra một cái vali, nói với tôi đây là chỗ bốn mươi vạn đã hứa từ trước.

Tôi lắc đầu, biểu thị chỗ tiền này tôi không được cầm.

Mười vạn lúc trước là bởi vì tôi có chỉ ra sai lầm cho Dư Sơn.

Ban nãy đi qua nhà hắn, hắn đã mất mạng thành xác sống rồi, đều đã chẳng phải là người sống nữa, tôi cũng chẳng cứu được hắn, dựa vào đâu mà nhận số tiền này?

Xưởng trưởng Châu nhất quyết nhét vào tay tôi, nói chuyện nào ra chuyện đó, không thể nói theo kiểu của tôi được, chung quy là tôi cũng đã ra tay giúp đỡ.

Hơn nữa gã cũng nhìn rõ, thế này là Dư Sơn thà chết cũng không chịu ly hôn, thành xác sống rồi vẫn dẫn theo Trần Dung Dung ở cạnh, điều đó đã nói lên tất cả vấn đề!

Điều tôi dặn dò, là bảo Dư Sơn ly hôn.

Gã truyền đạt lại, cũng là bảo Dư Sơn ly hôn, như vậy mới cứu được mạng hắn.

Dư Sơn hoàn toàn không chịu làm theo, nên không trách ai được cả.

Trong lòng tôi cũng có vài phần cảm thán, xưởng trưởng Châu ngược lại là người thông suốt.

Có điều tôi vẫn không nhận số tiền này, mà bảo với gã cứ giữ lại đã, đợi sau này lúc nào chúng tôi vớt xác vợ gã xong, thì đưa.

Bởi vì chuyện này của Dư Sơn, tôi thu mười vạn đã đủ rồi, tôi chỉ đi có hai chuyến thôi.

Nếu như kết quả tốt, tôi cầm chỗ tiền này cũng không áy náy.

Bây giờ kết cục như thế này, bất luận xưởng trưởng Châu nói gì, tôi chắc chắn cũng đều không nhận.

Đến cuối cùng xưởng trưởng Châu mới chịu thôi, nói là gã vẫn chưa nghĩ được lúc nào đi vớt xác vợ gã, gã sợ không vớt lên được.

Nói chuyện vài câu đơn giản xong, gã mới chuẩn bị rời đi.

Tôi lại dặn dò gã một chút, đừng có đi tìm Dư Sơn, cũng đừng có liên lạc dưới bất cứ hình thức nào.

Xác sống không trụ được bao lâu, đợi thân xác hắn hoàn toàn thối rữa, hắn cũng sẽ biết mình là người chết, lúc đó mới là thời điểm hắn hung dữ nhất, chắc chắn sẽ đi báo thù.

Trần Dung Dung và tên phong thủy sư hại chết Dư Sơn, chắc chắn đều là kẻ mà hắn muốn tìm!

Chuyện này tôi không quản nổi, chắc là cũng chẳng có ai quản nổi.

Xưởng trưởng Châu biểu thị hắn nhớ kỹ rồi, sau đó mới lên xe rời đi.

Về đến phòng khách sạn, trước tiên tôi đi tắm một cái, thay một bộ quần áo sạch.

Bởi vì thường xuyên phải đi lại, thời gian có thể về thôn Liễu Hà không nhiều, tôi cũng để mấy bộ quần áo thường ngày của mình bên trong rương gỗ.

Ngồi xuống cạnh giường, tôi lấy chiếc bàn tính vàng vừa được nối lại một thanh trụ ra, chăm chú ngắm nghía rất lâu.

Ở bên rìa của bàn tính vàng, có rất nhiều đường nét tỉ mỉ tinh xảo, không chỉ có vậy, tôi lờ mờ còn nhìn thấy Thiên can Địa chi, cùng với hướng chảy sông ngòi.

Thứ được khắc ở bên trên đó dường như là một hình vẽ, nhưng tôi ù ù cạc cạc, chẳng biết bắt đầu xem từ đâu.

Một thanh trụ không thể bói mệnh được, tôi lại lấy Cốt tướng ra nghiền ngẫm.

Nửa đầu quyển Cốt tướng giảng giải chi tiết về phương thức quan sát cửu cốt, cùng với sự thay đổi vận mệnh do sự biến đổi của cửu cốt gây nên.

Hơn nữa chỉ dùng một đoạn văn ngắn, đã hoàn toàn bao quát được cái hình của cửu cốt ở trong đó.

“Đầu không dị cốt, khó thành tướng quý, phú quý của người, sinh ra cửu cốt.”

“Xương gò má sáng sủa cao dày, xương dịch mã đầy đặn nhô lên.”

“Xương tướng quân nằm ngang vị trí tai, xương nhật nguyệt tròn đầy không phá.”

“Xương long cung không lồi không lún, xương phục hy vào thẳng thiên đình.”

“Xương cự ngao sau tai nhô cao, xương phụ long giác cao vào biên địa.”

Có điều, tôi chỉ hiểu sơ sơ, có thể nhìn ra một vài vấn đề đơn giản, muốn thật sự hiểu thông suốt quyển Cốt tướng này, không biết phải trải qua bao nhiêu năm tháng tích lũy.

Hơn nữa còn phải có một cái đầu lâu có xương gần sát với cửu cốt này để cho tôi mò, thì tôi mới có thể học thông suốt được.

Trước đây tôi vẫn không hiểu hết, cứ nghĩ chỉ cần có một cái đầu lâu là đủ.

Bây giờ hiểu thêm nhiều rồi, phải tìm một cái đầu có tướng Cửu Ngũ, cửu cốt đều hoàn mỹ mới được.

Nếu là thời trước, thì là tôi phải tìm được một cái đầu của hoàng đế! Tôi mới có thể học tốt Cốt tướng được...

Chuyện này lấy đâu ra mà dễ thế?

Nửa quyển sau thì một bộ phận nhỏ là sự thay đổi của tướng mặt, phần nhiều là Kim toán chi pháp, cũng chính là phải dùng đến chiếc bàn tính vàng này.

Tôi xem chẳng có được mấy manh mối, nên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tới lúc bị ánh nắng chiếu vào làm tỉnh giấc, mặt đè lên cái bán tính, thanh trụ kia hằn hết cả lên mặt!

Giấc ngủ này tôi ngủ thoải mái một cách hiếm có, cảm giác bản thân đã bao nhiêu ngày rồi không được ngủ đến tận lúc tự tỉnh giấc như vậy rồi.

Nhớ lại chuyện Lưu Văn Tam gọi điện tối hôm qua, lão nói với tôi là ra sông Dương.

Bên đó có xảy ra chút chuyện!

Cũng chẳng biết Lưu Văn Tam đã giải quyết xong chưa, tôi vội vàng bấm máy gọi cho Lưu Văn Tam. Tút tút reo hai tiếng.

Nhưng người nghe điện thoại không phải Lưu Văn Tam... mà là một giọng nam!

Tôi lập tức hoảng hồn, hỏi lão là ai? Điện thoại của Lưu Văn Tam sao lại ở trong tay lão?

Lão bảo với tôi, lão là lão Quách ở đội vớt xác thành phố Khai Dương, đêm qua Lưu Văn Tam đã xuống sông rồi, đến bây giờ vẫn chưa lên.

Điện thoại sợ bị ngấm nước, nên để ở chỗ lão.

Lúc đó mặt tôi liền biến sắc.

Hỏi lão là ý gì?

Lưu Văn Tam xuống sông từ đêm qua? Giờ trời sáng đã gần trưa rồi mà vẫn chưa lên?

[Tác giả có lời muốn nói]

Không nhớ chuyện lão Đinh, thì quay lại xem chương 80 TRONG NGƯỜI CÓ SÚC VẬT, chương 79 CHẾT CŨNG KHÔNG TẮT THỞ cùng các chương lân cận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận