Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1122: TRƯỚC RẶNG NÚI, THÔN LĂNG

Long mạch có non có nước, bất luận là Đại long mạch trên bờ, hay Long mạch dưới nước, đều là bổ trợ lẫn nhau.

Một vùng ba vòng cung, có Huyền Hà, sông Thiên Khiếm làm phân cách bên trong, nếu như Long mạch không vững, bèn có thể dẫn nước vào trong!

Nước sông Thiên Khiếm, bèn đủ để trấn việc chết yểu của dòng Nam long này!

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ sơ bộ của tôi, hiện giờ sau khi Âm dương thuật gần như đã lĩnh hội thấu triệt xong, bố cục phong thủy tôi có thể suy diễn bèn càng nhiều hơn.

Nhưng chưa tới nơi xem qua, tôi cũng không cách gì khẳng định suy đoán của tôi có chính xác không.

Bắt buộc phải tới thực địa xong, mới có thể xác nhận!

Cơn buồn ngủ dần dâng lên, tôi nhìn thời gian một cái, hóa ra đã là hơn hai giờ sáng rồi.

Suy diễn phong thủy không cảm nhận được thời gian trôi đi, lúc này sau khi phản ứng lại xong, không những buồn ngủ rũ rượi, mà còn âm ỉ có chút đau đầu khó chịu nổi.

Tôi vẫn cứ giữ nguyên mười phần cảnh giác, đem xích khóa rương đồng quấn lên trên vai xong mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau đó bèn là một đêm không mơ.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, thời gian đã gần đến giữa trưa rồi.

Tôi trước tiên quan sát kim chỉ của Định la bàn, Dương Thanh Sơn vẫn không ở gần tôi, tôi thu dọn một chút trả phòng, ra ngoài ăn bữa sáng xong, bèn bắt xe rời khỏi khu trung tâm thành phố, trực tiếp đi thẳng về hướng dãy núi Đông Vụ, nơi có thung lũng tách giãn đó.

Tôi tỉ mỉ kiểm tra bản đồ, đoạn thung lũng tách giãn đó hiện giờ đã thành một khu du lịch.

Có điều xem theo độ lớn trên bản đồ, không phải toàn bộ đều là khu du lịch, chỉ có vị trí ngoài rìa mà thôi.

Sâu trong thung lũng tách giãn vẫn là khu vực không có người, đồng thời chỗ đó cũng là khu vực không thể nào dùng sức người đơn giản mà khai phá được.

Sự huyền diệu của Phong thủy, rất khó dùng lẽ thường để cân đo đong đếm.

Phong thủy quá hùng mạnh, vẫn sẽ khiến người thường khó chịu đựng nổi, đây cũng chính là vật cực tất phản.

Tôi không hề tới vị trí khu thắng cảnh đó, điểm bắt xe đến là một thôn làng bên cạnh thung lũng tách giãn đó, thôn làng này tên là thôn Lăng.

Sau khi xuống xe ở cổng thôn xong, ánh mắt bèn hướng lên trên tấm biển quảng cáo ở bên cạnh đường thôn, đại bộ phận đều là nhà vườn, cùng với homestay, còn có quảng cáo của người dẫn đường.

Chỗ này rõ ràng bởi vì nguyên nhân của khu du lịch, mà phát triển không tồi.

Tôi đi thẳng vào trong thôn Lăng, trong đây đã không giống như thôn làng nữa, mà càng giống một thị trấn hơn.

Tôi không lựa chọn những nhà vườn nhìn trông không tồi kia, cũng không vào trong những căn homestay bên ngoài nhất.

Mà đi thẳng vào trong thôn, gần như đi hết một vòng cả thôn xong, tôi mới đi ngược quay ra.

Lựa chọn một căn homestay bề ngoài nhìn lên trông đã rất cũ kỹ, bước vào trong.

Nói là phòng tiếp tân, nhưng trên thực tế không khác biệt gì với nhà ở, bàn gỗ nhỏ, ghế nhỏ, trên mặt đất bày không ít đồ gia dụng lặt vặt, còn có cả đồ chơi làm bằng tre.

Một bà cụ già thân hình gầy gầy nhỏ nhỏ đang dỗ một bé trai ăn cơm, đứa bé trai đó không đoái hoài đếm xỉa gì, bò nhoài ra đất nghịch đồ chơi.

Phía sau một cái bục bằng gỗ, đang ngồi một người phụ nữ có chút trẻ tuổi, đang đan áo len.

Sau khi tôi vào xong, bà cụ già đó không đoái hoài đến tôi, ngược lại là người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mừng rỡ.

Chưa đợi chị ta lên tiếng hỏi han, tôi bèn mở miệng nói: “Đặt phòng, nhà chị có mấy phòng? Toàn bộ bao hết, nửa tháng.”

Vẻ mừng rỡ trên mặt người phụ nữ đó, đã thành tươi cười hớn hở, chị ta gật đầu lia lịa, sau đó dùng một giọng địa phương lảnh lót, nói: “Hồi sớm khách vừa đi, phòng đều thừa đến giờ, cả thảy có sáu phòng.”

Tôi đến trước quầy lễ tân, lấy chứng minh thư ra, chị ta thì dùng bút đăng ký, đồng thời nhanh chóng nói với tôi về phí thu của bọn họ, hỏi chúng tôi có bao nhiêu người ở, sẽ ưu đãi cho chúng tôi.

Tôi đơn giản nói là hai người, trong mắt chị ta rõ ràng có vẻ ngạc nhiên, tôi cười cười, bảo chị ta yên tâm, nói là chúng tôi chỉ là thích yên tĩnh, vậy nên chọn một homestay nhỏ bao hết.

Người phụ nữ lúc này mới gật gật đầu, chị ta cũng không nghi ngờ, lúc này còn cởi mở hơn không ít, trước tiên xưng hô tôi là La tiên sinh, rồi bảo với tôi chị ta tên là Lữ Tú.

Tiếp đấy chị ta lại bảo với tôi, chúng tôi bao phòng lâu như vậy, lại chỉ có mỗi hai người ở, tiền phòng có thể giảm cho chúng tôi một nửa, hơn nữa chị ta còn thân thiện cười nói rằng, bình thường chỗ chị ta một ngày cũng chỉ tới một hai khách, có lúc cao điểm thì kín được hơn nửa, còn đại bộ phân đều không ở kín đâu.

Không chỉ ưu đãi giảm giá cho chúng tôi, nếu chúng tôi không chê, cơm ăn hàng ngày cũng có thể nấu thêm cho chúng tôi.

Tôi cười cười, gật gật đầu, có điều tôi không tiếp lời nhiều thêm.

Sau khi trả tiền phòng xong, chị ta ra hiệu bảo đưa tôi về phòng trước, đợi lúc nữa người bạn đồng hành còn lại ở cùng với tôi mà tới, sẽ trực tiếp dẫn vào trong luôn.

Tôi nhìn quét qua góc xó của gian trước một vòng xong, mặt không biến sắc, nói một chữ được.

Vị trí của những góc xó đó, đang đặt một số gùi đeo lưng, có cái bên trong còn đựng thứ ẩm ướt giống như thảo dược, đồng thời còn có dây thừng và liềm.

Lúc này, đột nhiên bà cụ kia túm đứa bé trai đó dậy, bà ta rõ ràng rất tức giận, một phát liền giật lấy món đồ chơi bằng tre trong tay đứa bé trai.

Trong ánh mắt bà ta cũng toát ra chút vẻ nóng nảy, hạ giọng ghé tai đứa bé trai nói một câu: “Không ngoan ngoãn ăn cơm, trời tối là bị quỷ lông trắng bắt đi, tới lúc đó còn muốn ăn cơm, ăn cái mả mẹ mày.”

Vốn dĩ đứa bé trai đều đã sắp khóc rồi, một phát thế này, nó bị dọa đến mặt tái cả đi.

“La tiên sinh, trẻ con không hiểu chuyện, không có gì đâu, tôi đưa cậu qua phòng nhể.” Lữ Tú cười nói.

Tôi không nhìn thêm, theo Lữ Tú đi vào trong.

Vừa đi, tôi vừa thuận miệng hỏi: “Anh nhà chị hay vào núi hái thuốc?”

Lữ Tú quay đầu lại, trong mắt chị ta ánh lên vẻ kinh ngạc: “La tiên sinh, cậu làm nào biết thế?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Làm việc vui vẻ! Cảm tạ bốn ‘Chứng nhận đại thần’, hai ‘Hỏa tiễn xông bảng’, cùng với vô số pháo hoa bạo chương... của ‘Hoa tại sao nice đến thế’, lão La vừa mừng vừa sợ. Cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ của ‘Lại bắt đầu phải làm bài tập’, cảm ơn ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của CHI. Chương mới hôm nay kết thúc rồi, hôm nay hợp làm việc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận