Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 935: MỞ ĐẦU CỦA MỘT MÌNH ĐẢM ĐƯƠNG TRỌNG TRÁCH

Tôi thở hắt ra một hơi, lùi sau mấy bước, để mặc cho người nhà họ Phùng tiếp tục khóa chặt lão Phúc.

Lúc này người đàn bà kia bắt đầu gào khóc ầm ĩ lên, điên cuồng chất vấn chúng tôi rốt cục muốn thế nào, tại sao lại vô duyên vô cớ hành hạ vợ chồng bọn họ, cô ta vẫn không biết đã phát sinh chuyện gì.

Đám ngư dân và lái thuyền ở xung quanh kia thì ngoài đưa mắt nhìn nhau, còn đang châu đầu ghé tai khẽ thì thầm bàn tán với nhau.

Tuy tôi không nói quá rõ ràng đích xác, nhưng những người này cũng không phải ngu, qua đôi ba câu nói chắc chắn cũng đã nghe ra được một số vấn đề.

Lão Phúc vẫn cứ cúi đầu, thần thái lúc thì như mất hồn, lúc lại biến thành hung ác, lúc lại là vẻ điên cuồng đố kỵ xẹt qua.

Khoảng chừng hơn hai mươi phút trôi qua, tiếng còi xe cảnh sát điếc tai truyền tới.

Một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng tới phía trước quán ăn đồ sông.

Trên xe bước xuống mấy cảnh sát mặc thường phục, người dẫn đầu hiển nhiên là Trâu Vi Dân.

Trâu Vi Dân nhanh chân đi tới trước mặt tôi, mấy cảnh sát thường phục còn lại cũng đi theo sau lưng anh ta.

“La tiên sinh, thế này là thế nào?” Trâu Vi Dân nghi hoặc mở miệng hỏi, sắc mặt rõ ràng không mấy dễ nhìn.

Tôi và Phùng Quân không hề giải thích nhiều, Phùng Quân chỉ nghe lệnh hành sự, chắc cũng không biết cụ thể đã phát sinh chuyện gì.

Tôi đơn giản bảo với Trâu Vi Dân, lão Phúc này có ý đồ xấu, bỏ thuốc phá thai vào trong canh đem cho Hà Thái Nhi, định khiến Hà Thái Nhi sẩy thai, bây giờ Hà Thái Nhi vẫn đang nằm viện giữ thai, hơn nữa căn cứ theo phán đoán của tôi, gã chắc chắn còn có mục đích khác, chỉ là tôi bây giờ không hỏi ra được, phải giao cho cảnh sát thẩm vấn.

Tôi ra hiệu Phùng Quân đem chiếc bình ủ giao cho Trâu Vi Dân, bảo bọn họ đem đi xét nghiệm chỗ canh còn lại một chút, đây chính là vật chứng.

Trâu Vi Dân nghe hết trần thuật của tôi xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận, anh ta trịnh trọng gật gật đầu với tôi, quay người dặn dò mấy cảnh sát thường phục khác vài câu, lập tức liền có hai cảnh sát mặc thường phục đi lại, nhận lấy lão Phúc từ trong tay người nhà họ Phùng.

Bọn họ không hề lập tức còng tay lão Phúc lại, mà bình tĩnh nói với lão Phúc, đi với bọn họ một chuyến, nếu không vấn đề thì đương nhiên là không sao, nếu có vấn đề, thì đây chính là phạm pháp rồi.

Người đàn bà kia lúc này cũng không gào không khóc nữa, cô ta sợ đến mức mặt mũi tái mét, trong mắt đều là ngỡ ngàng và dằn vặt.

Tôi quay đầu lại, nhìn quét đám ngư dân và lái thuyền một vòng, định thần lại xong mới trầm giọng nói: “Nhà họ Phùng cùng La Thập Lục, và cả Lưu Văn Tam, đều không thể nào ức hiếp bất cứ người nào của sông Dương, cũng sẽ không ức hiếp bất cứ người nào của sông Dương, vạn sự thiện ác cuối cùng đều có báo ứng! Sự việc này của lão Phúc, La Thập Lục tôi nói miệng không có bằng chứng, có điều đợi sau khi điều tra xong, tôi nhất định sẽ có một câu trả lời và kết quả cho mọi người, cũng đừng nghe rồi tin lời đồn thổi, dẫn đến hiểu lầm.”

Đám đông lúc này dần tản đi, lúc bọn họ rời đi, trong mắt đương nhiên vẫn không thiếu được sự sợ hãi.

Lúc này trên cơ bản đều đang mang tâm lý thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện rồi.

Trâu Vi Dân đưa người rời đi.

Rất nhanh, phía trước quán đồ sông, liền chỉ còn lại người đàn bà kia, cùng với hai nhân viên quán.

Tôi nhìn người đàn bà đó, lắc lắc đầu, trong lòng không khỏi dâng lên chút thương xót, cô ta cũng đáng thương, mang thai đứa con của lão Phúc, mà lão Phúc đối xử với cô ta và cốt nhục của mình lại máu lạnh như vậy, vừa nãy tôi đều đã sắp ép cô ta uống bát canh có thể phá thai kia rồi, mà lão Phúc đều không muốn khiến bản thân bại lộ, không chút động lòng.

Tôi không hề nói thêm gì, không lạm dụng sự đồng cảm, bảo Phùng Quân giải tán những người khác, rồi bèn quay người lên xe.

Lại đợi Phùng Quân lên xe xong, tôi ra hiệu cho hắn lái xe trực tiếp đi qua phố cổ.

Dây dưa thêm khoảng thời gian này, trời đã hoàn toàn tối hẳn rồi, một vầng trăng tàn treo trên bầu trời không, tỏa ra một luồng sáng âm u lạnh lẽo.

Phùng Quân lúc lại thông qua kính chiếu hậu nhòm tôi một cái, trong mắt vẻ kính phục càng nhiều hơn, sự hiếu kỳ cũng càng nhiều hơn.

Có điều hắn cũng không hề mở miệng hỏi nhiều.

Lúc sắp đến phố cổ, tôi nói với Phùng Quân, bảo hắn cũng theo dõi sự việc này một chút, liên tục liên lạc với Trâu Vi Dân, đợi sau khi có kết quả, bảo hắn đem sự việc này nói với Hà Thái Nhi.

Phùng Quân trịnh trọng gật đầu, biểu thị đã biết rồi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đường đã bắt đầu trở nên quen thuộc, nhưng khi chúng tôi dần tới gần phố cổ, rất nhiều đoạn đường lại đều đã trở nên xa lạ rồi.

Cuối cùng cũng tới bên ngoài cổng con phố cũ, tôi thở hắt ra một hơi dài, xuống xe.

Vị trí đầu phố, có một chiếc cổng chào xây dựng được một nửa, nửa bên dưới của chiếc cổng chào này, hiển hiên có thể nhìn ra được hình bóng của miếu gia tiên.

Còn về phía trước cổng chào, vốn là một con phố cũ hai bên đều có không ít nhà cũ.

Bây giờ đã trực tiếp bị dỡ bỏ hết rồi!

Một con đường dài rộng rãi, hai bên thì là cây cối vừa trồng chưa được bao lâu.

Xuyên tâm long dùng để đối phó với Từ Bạch Bì đã có quy mô bước đầu!

Ở bên phải cổng chào, trong một chiếc lán công trường đơn giản, đang sáng ánh đèn led.

Trên chiếc giường gỗ, ngồi dựa một bà cụ chân bó mái tóc hoa râm, ăn mặc hoa hòe hoa sói.

Trên người bà cụ còn đeo không ít chuông nhỏ, thắt lưng còn giắt trảm quỷ đao và gậy khóc tang.

Đây chẳng phải chính là bà cụ Hà đó sao?!

Cửa lán công trường bày một chiếc bàn, trên bàn máu me be bét, một cái khay trên đó, để không ít đầu gà.

Lúc này đang có một con hoàng bì tử cắp một cái đầu gà, nhanh như cắt vọt xuống khỏi bàn, chui vào trong con phố cũ.

Trong lòng tôi càng thở phào một hơi.

Bảo bà cụ Hà qua đây canh chừng, kỳ thực tôi cũng sợ bên phía Từ Bạch Bì xảy ra vấn đề.

Rõ ràng, bà cụ Hà giải quyết chuyện này vô cùng thỏa đáng.

Tôi nhanh chân đi lại trước lán công trường, cảnh giác nhìn quét bốn phía, ở đây nói chuyện hành sự đều cần thận trọng, không được để lộ sơ hở, khiến Từ Bạch Bì đoán ra manh mối gì.

“Bà Hà.” Tôi đứng ở cửa lán công trường, cung kính gọi bà cụ Hà một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận