Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 554: SUỐI CẠN RỒI, CÁ NƯƠNG TỰA NHAU TRÊN ĐẤT, PHẢ HƠI GIỮ ẨM

“Bà Hà, chúng ta đi thôi chứ?” Nén những tư duy khác trong lòng xuống, tôi gọi bà cụ Hà một tiếng.

Mấy người Thẩm Cửu đã đi rồi, bà cụ Hà cũng không ngân nga giai điệu kia nữa, đứng dậy.

Tôi đang chuẩn bị đi gọi Trương Nhĩ.

Kết quả cửa phòng lão lại bị đẩy mở luôn.

Trương Nhĩ khoát tay sau lưng bước ra ngoài, trên mặt lão chẳng có mấy biểu cảm.

Tôi vốn định hỏi Trương Nhĩ suy nghĩ thế nào rồi.

Nhưng lại cảm giác bây giờ quá gấp gáp, nên quyết định đợi về thành phố Nội Dương rồi nói sau.

Rời đi, cũng chẳng thông báo với bất cứ người nào.

Sợ rằng người trong thôn Kế Nương cũng không muốn biết, càng không có người muốn tiễn chúng tôi.

Bốn người chúng tôi đi một mạch qua đường thôn, trong đó cũng có đi qua Từ đường canh núi huyện Các.

Cánh cửa gỗ của Từ đường mở rộng, trong đó tượng điêu khắc của Kế Nương, lại đứt đoạn từ chỗ đầu!

Trong Đại điện vắng vẻ, giá nến ở hai bên toàn bộ cũng tắt hết rồi...

Bà cụ Hà vốn khạc một tiếng, định nhổ đờm.

Tôi nhỏ giọng nói một câu: “Không cần thiết, ở đây đại bộ phận chắc chắn vẫn tín ngưỡng thờ cúng Kế Nương đấy.”

Dù sao trên núi Kế Nương xảy ra chuyện, cái chết của những người dân thôn đó có quan hệ tuyệt đối với việc tẩy não của các đời Âm tiên sinh.

Kế Nương vũ hóa thất bại, sẽ không hoàn toàn phá hoại tín ngưỡng của bọn họ, cũng không khiến người ta thay đổi quan điểm.

Dù sao đại bộ phận người đều bị đầu độc rồi, tư tưởng nhất thời không thể thay đổi được.

Nếu không phải Thẩm Kế quay về, cô ta không làm khó chúng tôi, chúng tôi chắc chắn cũng sẽ không có cách gì yên lành ra khỏi đây.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi đến cổng thôn của thôn Kế Nương.

Ở đây đã có thể nhìn thấy một cánh cổng gỗ dạng như cổng chào, phía dưới phần đỉnh mái hiên được treo tờ phù khế ước đó.

Lúc đó Trần mù định tới phá phù khế ước, nửa đường thì gặp Liễu Dục Chú, tờ phù khế ước này cũng chưa bị phá hoại.

Bây giờ đây đúng là thành sự bảo hộ cuối cùng mà Âm tiên sinh để lại cho thôn Kế Nương.

Ít nhất trong thời gian ngắn, Thẩm Kế không học được Táng ảnh quan sơn, cô ta chẳng biết tý gì về thuật phong thủy, nên nhất định sẽ phải tốn lượng lớn thời gian.

Mà hết cả một đời, cô ta cũng chưa chắc đã có thể thành một phong thủy sư tầm cỡ như Kế Nương.

Có điều, nếu chỉ là tạo phúc cho bách tính một phương, chứ không muốn vũ hóa đăng thiên, thì cũng đã đủ rồi!

Chúng tôi vừa bước ra khỏi cổng thôn, phía sau liền truyền lại một tiếng gọi lạnh lùng trong trẻo.

“La Thập Lục!”

Thân người tôi cứng đờ một phát, dừng lại.

Ngoảnh đầu nhìn một cái, người từ đường thôn phía sau lưng đuổi tới, chẳng phải chính là Thẩm Kế sao!

Cô ta vẫn đang mặc bộ Đường phục của Âm tiên sinh đó, mái tóc theo bước chạy của cô ta, tung bay trong gió.

Đến trước mặt tôi, cô ta dừng lại, má hơi có chút ửng đỏ, giống như chạy quá gấp, trên trán cũng đã có mồ hôi.

Tôi vốn còn lo lắng cô ta tới cướp Thi đan.

Nhưng thấy cô ta chỉ có một mình, đồng thời trong mắt cô ta dường như cũng chẳng lạnh băng như thế nữa, nên biết chắc là không phải.

“Tôi vẫn muốn nói chuyện với anh.”

“Đơn độc nói chuyện riêng.” Thẩm Kế nghiêm túc nhìn tôi, giọng điệu dường như cũng không lạnh lùng cứng nhắc như trước nữa.

Bà cụ Hà có vẻ nghĩ ngợi, rồi bà cụ đột nhiên cười cười, đi thẳng luôn về phía trước.

Trần mù hơi nhíu mày, lão nhìn tôi một phát thật sâu, cũng không nói thêm gì khác.

Còn về Trương Nhĩ, thì càng đi trên đầu nhất.

“Nói chuyện gì?” Tôi vừa mở miệng.

Thẩm Kế đã rút từ trong bộ Đường phục to rộng ra một chiếc hộp cổ kính, trên hộp cũng được bọc da dê.

Cô ta đưa cái hộp cho tôi, hơi hơi mím môi, thần sắc cũng trịnh trọng khác thường.

Tôi hơi có chút ngạc nhiên, đón lấy cái hộp da dê.

“Anh mở ra xem xem.” Thẩm Kế khẽ mở miệng.

Tôi cũng không rề rà, trực tiếp mở cái hộp ra luôn.

Bên trong có một cuốn sách da dê nằm yên lặng, cuốn sách này trông mới hơn rất nhiều so với quyển Táng ảnh quan sơn kia.

Trên bìa chỉ có hai chữ, “Táng ảnh”.

“Đây...” Đồng tử mắt tôi co mạnh.

Trên mặt Thẩm Kế có chút nét cười.

“Đây là bản sao mà thường ngày sư tôn tôi nghiên cứu, giáo huấn tổ tiên truyền lại, Kế Nương để lại nửa sau Táng ảnh quan sơn, các đời Âm tiên sinh kế thừa truyền nó cho đời sau, chỉ là cuốn sách này không đầy đủ.”

“Có điều tôi nghĩ, anh đã đọc thuộc cả bộ Táng ảnh quan sơn, đối với anh mà nói, sách có đầy đủ hay không, ý nghĩa đã chẳng còn lớn nữa, ngoài ra, Táng ảnh quan sơn không phải là vật chỉ Kế Nương mới có, đây là bí mật mà hôm nay tôi mới biết. Nội dung của nửa quyển sách này, nếu anh có dùng vào việc khác, thôn Kế Nương cũng sẽ không có ý kiến.”

Trong lúc nói, Thẩm Kế lại ngẩng đầu nhìn tôi, cảm xúc lộ ra từ ánh mắt lại toát ra đôi phần do dự.

“Cứ coi như cho anh một hoài niệm đi, nếu như ngày nào đó, anh quên nội dung của Táng ảnh quan sơn rồi, anh có thể tới thôn Kế Nương.”

“Tôi, không phải là kẻ địch của anh.”

Nói rồi, Thẩm Kế bèn quay người đi.

Thân người cô ta nhẹ như chim yến, đột ngột nhảy vọt lên trên cổng chào ở bên cạnh, tung người vài phát, cùng mái tóc tung bay, cô ta đã đứng ở trên đỉnh cao nhất của cổng chào.

Nói thật, tôi ngẩn ra mãi một hồi.

Phải qua tận một hai phút, mới định thần lại.

Ngẩng đầu, cuối cùng nhìn Thẩm Kế một cái, tôi lại cúi đầu nhìn cái hộp da dê, đóng lại cẩn thận xong, tôi quay người đi về phía mấy người Trần mù.

Loáng thoáng, tôi nghe thấy tiếng Thẩm Kế khẽ thì thầm: “La Thập Lục, chúng ta đích thực không phải người trên cùng một con đường, anh đang liên tục tiến về phía trước, giống như Sư tôn nói, là Âm dương tiên sinh độc nhất vô nhị trên đời này. Còn tôi thì bắt đầu từ lúc ra đời, đã là kẻ gánh vác tội nghiệp.”

“Suối cạn rồi, cá nương tựa nhau trên đất, phả hơi giữ ẩm.”

“Nước bọt làm ướt, chẳng bằng quên nhau giữa sông hồ.” (*)

Âm thanh bay xa tan dần, như do tôi đã đi quá xa, lại như gió xuân này khiến người ta buồn bực.

Còn những lời này của cô ta lại khiến lòng tôi ngẩn ngơ.

Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi, đồng thời người gánh vác tội nghiệp mà cô ta nói, cũng khiến tôi vừa đồng tình vừa tiếc nuối.

Còn nhiều hơn, thì tôi không nghĩ thêm nữa.

Dần rời xa cổng chào của thôn Kế Nương, bên ngoài là đường quốc lộ ngoại ô huyện Các.

Trần mù không hề hỏi thêm tôi gì cả.

Bà cụ Hà đột nhiên nói một câu: “Tuy con bé này xuống tay, ừm, hơi ác chút, có điều tao cũng khá vừa ý, đáng tiếc thật.”

“....” Tôi không tiếp lời.

Đồng thời tôi càng hiểu rõ, ngữ điệu tế nhị trong những lời nói cuối cùng đó của Thẩm Kế.

Cũng chính vào lúc này, Trương Nhĩ đột nhiên mở miệng nói: “Nhân gian muôn màu, có người khó được tỉnh táo, có người khó được hồ đồ.”

“Âm dương tiên sinh là người có thể nhìn rõ những thứ này nhất, ngồi núi cao, nhìn sông xa, trên triều đình có vương tọa, mà thông thường phía sau đó, cũng có người cao ngạo liếc nhìn thiên hạ.”

“Thập Lục rất tỉnh táo, Trương Cửu Quái chết bởi hồ đồ, còn tôi, cũng suýt vùi xác trên núi Vô Thổ đó.”

Những lời này của Trương Nhĩ trông như cắt lời của bà cụ Hà, nhưng trên thực tế tôi nghe ra, nửa đầu câu của lão kỳ thực với những gì bà cụ Hà nói, là về cùng một chuyện.

Chỉ là nửa câu sau, lão mới nói lên người mình.

Tôi hơi có chút suy đoán.

Trương Nhĩ cười cười tự giễu, nhìn sang tôi: “Thập Lục, tôi từng này tuổi đầu mà sống không thông suốt, học thanh niên đi đánh cược mạng sống, kỳ thực cược thắng thì đã sao, sống không đem đến chết chẳng mang đi, Trạch kinh tôi không học nữa, bản thân Âm thuật tiên sinh coi như là bằng vai với tôi, còn có cả Trương Cửu Quái trong đó nữa.”

“Địa tướng Kham dư chỉ có thể truyền cho một người, nếu không nhất định sẽ có người chết bất đắc kỳ tử, đây coi như là bí mật, người biết đã không nhiều nữa.”

Tôi nghe đến đây, mặt đều đã biến sắc.

Trương Nhĩ thở dài một tiếng lắc đầu: “Mệnh tôi muốn lấy Táng ảnh quan sơn, Trương Cửu Quái cũng muốn lấy, nó là vật của Kế Nương, bọn tôi đều không lấy được, vậy thì đây chính là mệnh.”

“Tin phong thủy, thì nên tin mệnh số, trong mệnh không có, thì cứ không có đi.”

Xua xua tay, Trương Nhĩ không nói thêm nữa.

Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm cái hộp trong tay một phát, lại ngoảnh đầu nhìn vọng thôn Kế Nương nơi xa xa một phát, cổng chào đã sớm chẳng còn nhìn rõ nữa.

Tôi hít sâu một hơi, trên mặt cũng nở nụ cười.

“Không, chú Trương, Kế Nương, tặng chú một món quà.”



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn 7 cái ‘Chứng nhận đại thần’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn! Cảm ơn ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Trăng Sáng!

Sắp bước vào quyển tiếp theo rồi, tôi đang ấp ủ với chỉnh sửa một chút đề cương và tình tiết. Rồi sẽ thông báo bạo chương với mọi người sau.



[Giải thích từ dịch giả]

(*)“Suối cạn rồi, cá nương tựa nhau trên đất, phả hơi giữ ẩm, nước bọt làm ướt, chẳng bằng quên nhau giữa sông hồ.” : Nguyên gốc 泉涸,鱼相与处于陆,相呴以湿,相濡以沫,不若相忘于江湖 ( Tuyền hạc, ngư tương dữ xử vu lục, tương ha dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ) được trích từ “Trang Tử - Nội Thiên - Đại Tông Sư”, ý chỉ cùng ở trong hoàn cảnh khốn cùng, thay vì dùng chút sức nhỏ nhoi giúp đỡ lẫn nhau cầu sinh tồn, hãy quên đi coi nhau như người xa lạ, tự sống một cuộc đời mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận