Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 53: TRIỀU DƯƠNG TRẠCH TẾ QUỶ MƯỜI NHÀ MƯỜI PHƯƠNG PHÁP



“La âm bà, đội vớt xác tìm một ngày một đêm, vẫn không thấy xác của bác tôi... E là lại phải nhờ Lưu Văn Tam tiên sinh ra tay.”

“Đường Tiểu Thiên đến tìm tôi, nói là bảy ngày chị tôi, kiểu gì tôi cũng phải qua làm lễ...”

“La âm bà anh có đó không?”

“Sao không nghe điện thoại...”

“Anh nhìn thấy cuộc gọi, thì nhớ gọi lại...”

“La âm bà... Tôi thấy trong nhà cổ kì dị quá, ban đêm cứ nghe thấy có tiếng bước chân ướt nhép, người làm kể nhìn thấy bác tôi quay về.”

Qua tin nhắn wechat, tôi có thể cảm nhận được sự hoảng hốt lo sợ của Cố Nhược Lâm.

Tôi lập tức gọi lại.

Đầu bên kia gần như bắt máy ngay lập tức, giọng nói nghe như sắp khóc: “La âm bà, cuối cùng anh cũng gọi lại...”

Tôi ngượng ngùng giải thích, rằng đêm qua bận việc đến đêm muộn, mệt quá ngủ luôn đến giờ mới vừa tỉnh.

Xong thì lập tức hỏi Cố Nhược Lâm, có phát sinh chuyện gì nguy hiểm không?

Cố Nhược Lâm nói không có, chỉ có điều liên quan đến bác cô ta, chết rất đáng ngờ, lại không vớt được xác, thêm chuyện đêm về, và chuyện Đường Tiểu Thiên gọi cô ta đi tham gia lễ đầu bảy.

Bố cô ta và ông cụ nhà họ Cố, đều muốn mời Lưu Văn Tam ra tay, cô ta cũng có gọi cho Lưu Văn Tam nhưng đều không nghe điện, cứ tưởng xảy ra chuyện gì rồi.

Tôi nhẹ cả người, bảo với cô ta không có chuyện gì là được, việc khác đợi bọn tôi đến nhà cổ họ Cố thì bàn tiếp!

Rõ ràng, giọng nói của Cố Nhược Lâm đầy vui mừng: “Thế thì tốt quá! Có cần tôi đến đón không?” Tôi nói không cần, tôi sẽ cố gắng qua nhanh cùng với Lưu Văn Tam.

Sau khi cúp điện thoại, tôi ra lắc vai Lưu Văn Tam, lão mơ mơ màng màng tỉnh dậy, miệng lẩm bẩm không rõ tiếng: “Thập Lục, chú Văn Tam chân tay già cả rồi, không ngủ đủ giấc là chẳng dậy nổi, mày tự đi mua cơm, không phải quản chú.”

Tôi cười khổ, lại lắc lão thêm mấy cái nữa, lão mới mở mắt, trong mắt vẫn đầy mạch máu vì thiếu ngủ.

“Đừng có lắc nữa... Lắc tiếp là chú Văn Tam mày ngỏm luôn bây giờ...” Lưu Văn Tam ngáp dài ngáp ngắn, hỏi tôi làm sao, đang yên đang lành lại không chịu ngủ.

Tôi đem chuyện Cố Khai Sơn làm loạn, và việc nhà họ Cố muốn mời lão đi vớt xác ra nói. Cuối cùng mới nói việc Đường Tiểu Thiên mời Cố Nhược Lâm tham gia lễ đầu bảy.

Lưu Văn Tam giữ thái độ không liên quan gì đến mình, lại đổ kềnh ra giường, nhắm mắt lại nói: “Lão Cố Khai Sơn ăn nói mất dạy với chú, chết dưới sông Dương là báo ứng của lão, lão không tin chú, chú tuyệt đối không đi vớt xác lão, hơn nữa có câu nói quỷ nước lên bờ, thì không phải là việc người vớt xác quản được.”

“Chú không có hứng thú với Cố Nhược Lâm, Đường Tiểu Thiên mời cô ta đi tham gia lễ đầu bảy, cũng chẳng liên quan gì đến chú... Thập Lục mày là người trưởng thành rồi, thích gì thì tự nghĩ cách lấy, đàn ông phải có trách nhiệm mới thu hút được phụ nữ...”

Tôi nghe ngớ người, nói: “Chú Văn Tam, chú nói toàn những thứ không đầu không đuôi gì thế, chú mà không quản chuyện Cố Khai Sơn, thì còn ai quản được... Đừng nhỏ nhen thế chứ.” Lưu Văn Tam giật lấy cái gối che thẳng hết cả cái đầu!

“Ai thích quản thì quản! Đắc tội với người vớt xác sông Dương chú đây, chú chắc chắn không quản!” “.....” Chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, nhưng tôi cũng hiểu Lưu Văn Tam, là người bộc trực thẳng thắn, có gì nói nấy.

Chuyện lão không muốn làm, thì kể cả dao kề cổ, sợ là lão cũng không làm.

Thêm việc lão nói, quỷ nước lên bờ, thì không phải là chuyện người vớt xác có thể quản được, tôi lập tức nghĩ đến Trần mù!

Còn những lời lão nói Cố Nhược Lâm, thì khiến tim tôi vô cùng thảng thốt...

Sau khi suy nghĩ do dự, tôi để lại một mảnh giấy rồi rời khỏi nhà nghỉ, đương nhiên, cái rương gỗ tôi vẫn mang theo người.

Không cần biết có đỡ âm linh không, đây đều là gia tài bà nội cho tôi.

Lần này ra đường Hàng Giấy, tôi may mắn hơn nhiều, vẫy xe có hai lần, là có tài xế chịu chở.

Lúc ngồi trên xe, tôi tranh thủ thời gian, tiếp tục đọc trang tiếp của Trạch kinh.

Trang đầu của Trạch kinh, tên là Bố cục phong thủy của phố âm chín đường, tôi lật sang trang thứ hai, một phát nhìn thấy ba chữ Triều dương trạch! Trang thứ hai cũng là một bản vẽ phân tích nhà phong thủy tinh xảo, tên là Triều dương trạch tế quỷ mười nhà mười phương pháp.

Tôi xem rất nhập tâm, cũng vì trước đó đã được nhìn kiến trúc Âm hồ trạch của Trần mù ở đường Hàng Giấy, nên biết phải xem Trạch kinh như thế nào.

Mỗi một bản vẽ của nó, đều là một quần thể kiến trúc vô cùng phức tạp, dùng sơ đồ kiến trúc để giải thích hướng phong thủy và tác dụng của nó.

Mười nhà mười phương pháp ở trang thứ hai, nhìn cái tên là hiểu ngay ý nghĩa, quả nhiên, cả bản vẽ gồm có mười căn nhà, tổ hợp thành một quần thể nhà hoành tráng! Mỗi căn nhà nhỏ đều có tác dụng riêng của nó, tổ hợp thành chỉnh thể hoàn chỉnh của Triều dương trạch tế quỷ.

Một kiến trúc như thế này, sợ là phải bỏ ra số tiền khổng lồ mới xây được... Lưu Văn Tam chắc cũng biết một ít, nếu không hôm qua cũng không từ chối quyết đoán như thế.

Ban đầu lúc lão nhờ Trần mù giúp đỡ, thái độ tốt hơn nhiều.

Liên tưởng đến việc Trần mù xây Âm hồ trạch để gọi hồn con gái, Triều dương trạch này chắc cũng để cho con gái lão dùng.

Triều dương trạch tế quỷ tuy tên có chữ dương, nhưng thực tế là một loại nhà âm, tôi ghi nhớ chi tiết nội dung bên trong, càng nhìn càng hết hồn, thuật phong thủy đúng là quá đỗi huyền bí. Đồng thời cũng thắc mắc quyển sách này là do ông nội tôi biên soạn, hay do tổ tông truyền lại?

“Người anh em, đến đường Hàng Giấy rồi.” Tài xế gọi tôi một tiếng, tôi mới định thần lại, trả tiền xuống xe, cũng cất Trạch kinh lên người.

Đi vào trong con phố, lần này chẳng có ai ngẩng đầu nhìn tôi, cho tới khi đi đến trước cửa căn Âm hồ trạch của Trần mù, tôi đột nhiên phát hiện, đèn lồng trắng trên cây cột gỗ đã chẳng còn cái nào, cánh cửa gỗ vẫn đóng một nửa.

Tôi gọi một tiếng chú Trần.

Trong nhà vọng ra tiếng bước chân.

Trần mù bưng một bát cháo đen xì xì bước ra, lúc nhìn thấy tôi, con ngươi màu trắng của lão dường như hơi động đậy.

“Thập Lục, sao đến đây thế?” Trần mù rất ngạc nhiên.

Tôi ngượng ngùng nói: “Muốn nhờ chú giúp đỡ, chú Văn Tam không chịu đi.”

“Vào nhà nói chuyện.” Trần mù nhường lối cho tôi vào nhà, trong nhà có bật đèn, trông không quá tối.

Trần mù múc cho tôi một bát cháo đặc, bảo với tôi trong cháo có máu chó đen, ăn vào tráng dương.

Tôi kinh người, Trần mù từng này tuổi rồi, mắt lại có vấn đề, tráng dương cái nỗi gì?

Càng kì dị hơn là, Trần mù dường như phát giác ra suy nghĩ của tôi, húp một miếng cháo rồi mới nói: “Đường đêm đi nhiều rồi, chỉ phơi nắng không bù đủ dương khí, chó đen dữ, máu nóng, dương khí nhiều.”

Tôi nghe vậy mới hiểu, rụt rè húp một miếng.

Tuy cháo máu chó đen nhìn trông khó coi, nhưng mùi vị vô cùng ngon, vị cay nồng xen lẫn mùi thơm ngào ngạt, tôi cũng chưa ăn sáng, sùm sụp mấy phát là hết bát cháo.

Sau đó tôi mới kể chuyện nhà họ Cố cho Trần mù, hy vọng lão đi cùng tôi một chuyến.

Trần mù có vẻ nghĩ ngợi, rồi gật đầu: “Lưu Văn Tam nói cũng không sai, quỷ rời khỏi nước, nó chẳng quản được, chú đi với mày một chuyến.”

Tôi phấn khởi hẳn lên, rồi trịnh trọng nói: “Chú Trần, cháu ăn bát cơm người chết, cũng biết quy tắc, chuyện Triều dương trạch, lúc trước cháu đã nhận lời với chú, hôm qua chú bảo chú Văn Tam chi tiền, chẳng phải chú ấy không đồng ý sao?”

“Chú lại giúp cháu vụ này, tiền kia cháu chi, Triều dương trạch mà chú định xây, không cần dùng đến tế quỷ mười nhà mười phương pháp, chỉ xây một hai căn thì cũng không cần nhiều tiền lắm.”

Tôi vừa dứt lời, đôi mắt mù của lão nhìn chằm chằm vào tôi, mấy giây sau, lão gật đầu, trên mặt nở nụ cười.

Tôi thở phào, nói không nên chậm trễ, phải nhanh qua nhà họ Cố.

Thực ra, tôi nói những lời này cũng có tính toán. Hé lộ một chút về Triều dương trạch tế quỷ mười nhà mười phương pháp cho Trần mù biết, lão sẽ càng yên tâm, biết là tôi biết cách xây dựng Triều dương trạch!

Bảo lão chờ thời gian một tháng, khả năng phát sinh sai sót sẽ ít đi nhiều!

....

Lúc chúng tôi tới được nhà họ Cố, đã là hơn mười một giờ.

Tôi nhắn tin từ trước, nên Cố Nhược Lâm đứng chờ ở cổng.

Có điều, lúc cô ta nhìn thấy Trần mù, rõ ràng cũng giật cả mình.

Tính cách Trần mù điềm tĩnh hơn Lưu Văn Tam nhiều, lão chỉ đi theo sau tôi, không nói gì nhiều, cũng chẳng cười đùa.

Tôi giải thích với Cố Nhược Lâm, đương nhiên không nói là Lưu Văn Tam không chịu đến, chỉ nói là nếu bác cô ta vẫn còn ở dưới sông Dương, thì đấy chắc chắn là việc của người vớt xác, nhưng đã lên bờ, người vớt xác không quản được nữa.

Chú Trần mù, là người đi đường âm, trị được quỷ quái trên bờ.

Quả nhiên, sau khi nghe tôi giải thích, thần sắc Cố Nhược Lâm tốt lên nhiều.

Cô ta dẫn chúng tôi vào khu nhà, lại đến gian nhà chính, trên đường cũng gặp mấy người làm nhà họ Cố, nhưng bọn họ đều vác túi to túi nhỏ, có dấu hiệu đi ra ngoài...

Cho đến tận lúc vào đến gian nhà chính, tôi mới nhìn thấy Cố Khai Dương, ông ta mệt mỏi ngồi ở ghế chủ nhà, tâm mày nhíu chặt, bộ dạng hốc hác, thiếu nghỉ ngơi.

Cố Nhược Lâm đi đến cạnh Cố Khai Dương, khẽ giải thích mấy câu, ông ta cũng đứng dậy, bắt tay tôi và Trần mù, nói chuyện khu nhà cổ, đều nhờ chúng tôi.

Tiếp đó, ông ta lại thở dài: “Anh trai tôi, vừa cứng đầu vừa khó tính, vô duyên vô cớ nhảy sông, giờ lại đến đeo bám tôi, cũng chẳng hiểu là ý gì.”

Tôi nhìn Trần mù, gọi một câu chú Trần.

Lão lấy điếu thuốc lá cuộn trên miệng xuống, ngó một vòng gian nhà chính, rồi mới nhìn sang Cố Khai Dương, hỏi: “Ông với anh trai ông bình thường không có mẫu thuẫn gì, đúng không? Cái chết của ông ta, cũng không liên quan gì đến ông?” “Đúng!” Cố Khai Dương gật mạnh đầu.

“Kể cả có mâu thuẫn, thì cũng chỉ là bác ấy không muốn tôi nắm quyền nhà họ Cố, nhưng bác ấy là con trai trưởng, vị trí gia chủ sau này chắc chắn của bác ấy, cái này không có gì phải nghi ngờ, bác ấy không việc gì phải nhảy sông, cũng không việc gì phải hóa quỷ đến gây chuyện với chúng tôi chứ?”

Trần mù trầm ngâm một lát, rồi chợt nói: “Người chết đều có chấp niệm, chuyện muốn làm lúc còn sống, đợi chết rồi, cứ cố chấp nhất định phải hoàn thành, nếu ông ta khao khát trở thành gia chủ, không muốn ông nắm quyền, còn luôn chèn ép ông, có nghĩa ông là sự uy hiếp đối với ông ta, chết rồi vẫn đến tìm ông cũng là có nguyên nhân. Nếu ông không liên quan gì đến cái chết của ông ta thì dễ xử lý hơn nhiều.”

“Có điều, vẫn phải làm rõ, vì sao ông ta nhảy sông, thì mới dễ xử lý.”

“Tôi gặp mặt người ông ta tiếp xúc lần cuối cùng trước khi chết được không?”

Cố Khai Dương nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Là chị dâu tôi, giờ này vẫn còn đang ở bờ sông Dương trông đội vớt xác, để tôi gọi điện cho bác ấy về!”

Cũng vào lúc này, sau lưng vọng lại tiếng bước chân loạch xoạch.

Sắc mặt Cố Khai Dương khó coi hơn hẳn, Cố Nhược Lâm cũng có chút bất an.

Tiếng bước chân ấy rất nhanh, cũng rất gấp gáp, bất thình lình dừng lại sau lưng tôi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận