Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1036: CÁI CHIÊNG CỦA CANH PHU

Còn nữa, nếu tôi xảy ra vấn đề, kỳ thực ngao sói lẽ ra phải phản ứng càng nhanh hơn cơ...

Nhưng trên thực tế lại là Liễu Dục Chú kéo tôi lại...

Tôi vụt quay người, nhìn bốn xung quanh.

Chỗ lúc trước tôi ngủ, trống trơn, mà nơi tầm mắt nhìn tới, hóa ra đều không thấy bóng dáng của ngao sói.

Nó, không thấy đâu nữa?!

Lòng tôi kinh hãi, lập tức mở miệng nói: “Tiểu Hắc... Liễu đạo trưởng, vừa nãy anh có thấy nó không?”

Liễu Dục Chú lắc lắc đầu, gã nhíu mày nói: “Không thấy, tôi tỉnh lại thì chỉ nhìn thấy cậu sắp rơi xuống dưới, lập tức liền tới kéo cậu lại.”

Đồng thời, Liễu Dục Chú cũng nhìn quanh bốn phía.

Kỳ thực chuyện này liền đã kỳ dị khác thường rồi.

Theo lý mà nói, nếu có chuyện gì phát sinh, ngao sói không thể nào không lên tiếng.

Nhưng giờ nó lại không thấy đâu nữa...

“Liệu có phải là ngao sói... Tự mình chạy đi chỗ nào rồi không?” Ngô Mậu vừa hay nói xen vào một câu.

Tôi sau cơn hoảng hồn ngắn ngủi xong, bây giờ cũng đã trấn tĩnh lại.

Xác suất lớn đúng thật là khả năng mà Ngô Mậu nói này.

Chứ nếu không, dựa vào độ hung hãn không kém thanh thi sát này của ngao sói, trên cơ bản không có thứ gì có thể dụ nó đi.

Hơn nữa nếu đúng là có thứ gì tới thật, Liễu Dục Chú không thể nào không tỉnh.

Thời điểm này, màn đêm nơi chân trời đột nhiên rạch ra một tia sáng trắng.

Đồng thời dâng lên, còn có cả khí tím nhàn nhạt...

Vừa nãy lúc tôi gặp vấn đề, rõ ràng là trời đã gần sáng rồi.

Tinh thần của mấy người Liễu Dục Chú và Ngô Mậu kỳ thực đều không kém, đêm qua bọn họ đi nghỉ đều sớm hơn tôi, tôi bởi vì vẽ phù, nên ngủ hơi muộn hơn một chút.

Có điều tôi vẫn cứ phải đi tìm ngao sói một chút, chỗ này, không cho phép chủ quan.

Tôi lập tức dặn dò Liễu Dục Chú, bảo bọn gã chuẩn bị một chút, mở rộng cái miệng hố này ra chút ít, tôi rất nhanh sẽ tìm ngao sói về, sau đó chúng tôi liền bắt đầu xuống dưới.

Cũng đúng vào lúc này, tiếng bước chân lịch bịch đột nhiên từ hướng Nam truyền lại.

Phản ứng của Liễu Dục Chú rõ ràng nhanh hơn tôi, gã vụt ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại nhìn sang hướng âm thanh vọng lại, bình tĩnh mở miệng nói: “Tới rồi.” Tôi cũng lập tức quay đầu nhìn qua.

Ngao sói to như một con nghé con, vừa rũ lông trên người, vừa thong thả đi lại.

Lúc này toàn thân nó ướt lướt thướt, rõ ràng là vừa mới ngâm nước xong...

Sau khi nhìn thấy tôi xong, ngao sói liền co giò lên, nhanh chóng chạy về phía tôi, sau khi đến trước mặt tôi, còn dùng sức vẫy đuôi, gật gù đắc ý, bộ dạng rất là hưng phấn.

Ngô Mậu ngạc nhiên: “Con ngao sói này, nửa đêm đi bơi rồi?”

“...” Tôi lại chẳng mấy vui mừng được.

Lúc trước tôi còn đang lo lắng, có điều bây giờ tôi liền phát hiện, lo lắng của tôi là dư thừa...

Hơn nữa ngao sói, không phải chỉ có một lần nửa đêm biến mất.

Lúc ở Triều dương trạch, nó trộm xác chết trong lò hỏa táng gần đó, trước đây ở núi Kế Nương, nó nửa đêm cũng từng biến mất.

Sau đó Thẩm Kế bảo với tôi, cô ta biết là ngao sói trộm xác chết của các đời Sơ bà ăn rồi...

Tôi lập tức liền liên tưởng đến đêm qua trước khi đi ngủ, ngao sói chẳng ăn uống gì mấy, còn cả nó bây giờ là từ phía Nam đi lại nữa.

Phía Nam là chỗ của Cảnh môn, cũng là chỗ mà chúng tôi tới.

Ở đó có không ít hang hốc bị đào ra, lúc trước ngao sói bèn đã rất muốn chui vào trong, thế này tới tám chín phần mười, nó đêm qua không ngủ, là vì đi “kiếm ăn” rồi.

Lúc này tôi vừa cảm thấy bực, lại vừa thấy buồn cười.

Trong chốc lát, tâm trạng cũng coi như dịu đi không ít.

Dù sao ngao sói cũng đã an toàn quay về, không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Có điều tôi cũng không nói chuyện với ngao sói, chuẩn bị phớt lờ nó chút, đồng thời quay đầu đi, dự định qua cùng với Liễu Dục Chú mở rộng cái hố đó ra.

Đúng vào lúc này, ngao sói lại ư ử đôi tiếng, nó đột nhiên cúi đầu, trong miệng bèn nhả ra một thứ.

Đó là một cái bọc vải có năm tuổi rõ ràng không ngắn, bên trên còn dính không ít nước dãi.

“Đây là?” Ngô Mậu nghi hoặc hỏi.

Tôi cũng ngẩn ra, ngao sói thế này còn là vừa ăn vừa cầm nữa?

Tôi không trực tiếp đi cầm lấy cái bọc vải, nó chắc chắn không có vấn đề gì lớn, dù gì ngao sói cũng đều trực tiếp ngoạm thẳng về đây mà, có điều bên trên, nước dãi đúng thật là không ít.

Mò lấy dao găm đỡ âm linh ra, tôi trực tiếp gẩy mở cái bọc vải ra luôn.

Từ trong bọc vải rơi ra ngoài, hóa ra là một cái chiêng đồng, một cái dùi đánh chiêng. Trong đó còn có một cái gậy, bên trên treo mấy sợi thừng, đan xen giữa sợi thừng, buộc một thứ đồ dạng giống như đèn dầu, bên trên còn có cả bấc đèn.

Tôi nhíu mày, cảm giác chiêng đồng và dùi đánh chiêng rất quen mắt, cái gậy đang treo đèn dầu đó thì chẳng biết là thứ gì.

Nhưng Ngô Mậu thì kinh hãi, y giơ tay, lập tức liền định qua nhặt.

Mà đúng vào lúc này, ngao sói trực tiếp thò đầu ra, trong tiếng gầm gừ uy hiếp, một miếng suýt chút nữa thì ngoạm lên tay của Ngô Mậu.

Ngô Mậu sợ đến mức vội rụt tay về tránh ra.

“Ngô tiên sinh, anh biết đây là thứ gì?” Tôi lập tức mở miệng hỏi.

Đồng thời trong đầu tôi cũng đang nhanh chóng nghĩ ngợi, đây rốt cục là thứ gì?

Bởi vì cái cảm giác quen thuộc đó rất mạnh.

Liễu Dục Chú thì lại mở miệng nói trước: “Lần trước trong mấy món đồ đồng mà cậu đưa tôi, có một món là kiểu chiêng đồng này, bộ dạng không khác là bao.”

Cùng lúc Liễu Dục Chú dứt lời, Ngô Mậu cũng mở miệng, y vung vung tay, nhanh chóng nói: “Đây là chiêng đánh canh, nó không phải là thứ thông thường đâu, người đánh canh gõ là chiêng, thứ bị kinh là hồn, thứ lấy là mạng! Mấy chục năm nay, người đánh canh đều biệt tăm biệt tích rồi, còn hiếm gặp hơn cả bà đỡ âm linh...”

Ngô Mậu vung tay, bộ dạng còn chưa hết sợ, rõ ràng là nhắm vào ngao sói.

Mà lời của hai người họ, lại trực tiếp nhắc nhở luôn tôi!

Đặc biệt là những gì Ngô Mậu nói, lập tức khiến tôi nghĩ đến một chuyện.

Lúc đó tôi một mình qua Viên thị Âm dương trạch, bèn ở trong một gian phòng, gặp một lão già bị trúng vong.

Lão già đó là người của thôn Kính Khẩu, bị Trương Nhĩ lôi qua.

Hơn nữa lão già đó sau khi bị nhập vong, bèn đang gõ chiêng, tôi loáng thoáng còn nhớ cái cảm giác đó.

Tiếng chiêng đó, đúng thật là kinh hồn tổn mệnh!

Tôi trầm mặc, người chết ở chỗ này, đều không phải là nhân vật đơn giản gì cả.

Tôi chú ý thận trọng đem cái chiêng đồng và dùi đánh chiêng, cùng với cái đèn dầu đó đều thu lại, cất vào trong ba lô, không tiếp tục nói chuyện liên quan đến những thứ này nữa.

Ngoảnh đầu nhìn sang Liễu Dục Chú, tôi trầm giọng nói: “Chúng ta chuẩn bị xuống dưới đã.”

Liễu Dục Chú gật gật đầu, hỏi tôi mượn trảm quỷ đao.

Ngô Mậu nhìn cái ba lô trên người tôi thêm mấy phát, không tiếp tục mở miệng nữa.

Liễu Dục Chú bắt đầu tiếp tục đục hố, cũng chỉ thời gian khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, chúng tôi đã hoàn toàn mở lối đi này ra rồi.

Cái hang bị chúng tôi đục ra không hề lớn, nhưng không gian bên dưới tuyệt đối không nhỏ.

Cái xác chết đó, lúc chúng tôi mở rộng miệng hố liền đã rơi xuống dưới rồi, lúc này sớm đã không nhìn thấy nữa.

Tôi làm sáng mấy cây gậy huỳnh quang, trực tiếp vứt thẳng xuống phía dưới cùng của lối đi.

Bên dưới này là dốc vào bên trong, gậy huỳnh quang lăn ra rất xa, trong lúc lăn, lờ mờ còn nhìn thấy một số “bóng người”...

Có điều gậy huỳnh quang xuống dưới quá xa, ngược lại là nhìn không mấy rõ ở dưới cùng có gì.

“Tôi xuống dưới xem xem. Dùng dây thừng, Liễu đạo trưởng anh kéo tôi.” Tôi cúi đầu nhìn một hồi, mới mở miệng nói.

Trong lúc nói, tôi đeo găng tay tiên xám lên.

Liễu Dục Chú rút dây thừng ra, tôi đem nó buộc lên thắt lưng, tiếp đấy bèn bò người xuống, chui vào trong hang phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận