Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 773: MÀI DAO VÀ ĐÁ MÀI

Liễu Dục Chú gật gật đầu, nói: “Quan tài của Tiên đạo đã mở, xác chết không đưa ra ngoài được. Bố cục phong thủy bên trong thay đổi rồi.”

“Chúng con để xác chết lại, hơn nữa tuân thủ giáo huấn, đem Thi đan trả về trong cơ thể xác chết, chứ nếu không, sợ rằng sau này bèn không có cơ hội hoàn trả nữa, còn về làm sao tiếp tục đối phó Dương Hạ Nguyên, còn cần cùng thương thảo với Đại trưởng lão.”

“Việc này...” Ba người Liễu Hóa Đạo đưa mắt nhìn nhau.

Liễu Tam Nguyên cúi đầu xuống, ông ta khẽ nói: “Tuân thủ giáo huấn là chuyện tốt, đưa Xác âm luyến dương ra ngoài là công lớn, Dương Hạ Nguyên có bản lĩnh gì đi nữa, cũng không gây ra sóng gió gì được.”

“Ta đã chuẩn bị xong phương pháp niêm phong mộ, nếu các con đưa xác chết của Tiên đạo ra ngoài, thì việc này ngược lại sẽ thành phiền phức.”

“Sau khi niêm phong mộ, Dương Hạ Nguyên bèn sẽ bị bịt chết ở trong đấy, vĩnh viễn không thể rời đi.” Những lời này của Liễu Tam Nguyên, cứ khiến tôi cảm giác có vấn đề gì đó... Nhưng tôi lại không làm rõ ra được, vấn đề là gì.

Niêm phong mộ mà ông ta nói, đúng thật có thể niêm phong mộ?

Hay là, sáng xây đường ván tối vượt Trần Thương?

Ông ta vừa nãy nếu không phải bảo do Liễu Hóa Đạo nói dồn tất cả đạo sĩ huyết sát vào trong mộ, kỳ thực tôi đều chẳng hề nghi ngờ như vậy.

Bây giờ ngược lại khiến tôi bắt đầu trở nên nghi ngờ.

Hơn nữa, người đầu tiên tôi nghi ngờ là ông ta, tiếp đó mới là Liễu Hóa Đạo...

Bởi vì từ khi bắt đầu chuyến đi này, ông ta đều chưa từng lộ mặt, đều ẩn ở trong bóng tối, ông ta tuyệt đối có thời gian vào trong Phị Phát Quỷ!

Ngoài ra, chính là việc ông ta quá bình tĩnh.

Chuyện trong mộ ông ta hỏi không nhiều, sau khi Liễu Dục Chú nói những lời đó xong, cảm xúc ông ta biểu hiện cũng càng không nhiều.

Giống như ông ta không quan tâm đến kết quả này vậy.

Dương Thanh Sơn đột nhiên mở miệng nói: “Niêm phong mộ, thứ ông niêm phong là đám đạo sĩ huyết sát đó, niêm phong là Dương Hạ Nguyên, niêm phong là Xác âm luyến dương.”

“Ông nói mấy người Liễu Dục Chú chắc có thể ra ngoài từ đường thủy, nhưng ta tin rằng, phương pháp niêm phong của ông sẽ không chừa đường lùi, hoặc là ông muốn chừa lại đường lùi?”

“Nếu không có đường lùi, vậy bọn hắn bèn đều chỉ có thể chết ở bên trong đấy.”

Sắc mặt của Liễu Tam Nguyên vẫn bình thản như cũ, không hề có bất cứ thay đổi cảm xúc nào.

Mấy giây sau, ông ta nói: “Sống chết có số, La Thập Lục là Âm dương tiên sinh, cậu ta càng tin mệnh.” “Nhà họ Liễu có thể bỏ ra hy sinh cần thiết, đường là do bản thân đi, nếu không ra ngoài được, vậy thì cùng ngọn núi mồ này vĩnh viễn diệt trừ hậu họa. Bây giờ ra được ngoài rồi, thì đương nhiên là hai chuyện khác nhau.”

Những lời này của ông ta càng khiến tôi kinh hãi.

Tôi lờ mờ cảm giác, dường như đã nghe ra được đôi chút hàm ý. Cũng có nghĩa là, khi Liễu Tam Nguyên đưa ra quyết định này, là đã chuẩn bị để chúng tôi chết ở trong rồi. Thà ngọc đá cùng nát, cũng không cho Dương Hạ Nguyên có cơ hội ra ngoài.

Chúng tôi không ra được, ông ta có thể chấp nhận. Chúng tôi ra được, ông ta cũng có thể chấp nhận.

Chung quy tộc Khương sẽ an toàn, không xuất hiện bất cứ bất trắc nào.

Tất cả việc làm của ông ta chỉ suy nghĩ trên nền móng cơ sở của tộc Khương, những thứ khác đều có thể hy sinh.

Nếu như dùng cách nghĩ này đi nghĩ về Liễu Tam Nguyên, thì đúng là quá đáng sợ.

Ông ta cũng không mấy giống như là kẻ tay trong kia rồi.

“Dương Thanh Sơn, bản tính ngươi không ác, chỉ có điều mệnh ngươi như vậy, nhà họ Liễu vuột mất ngươi, rất đáng tiếc, ta cũng muốn nói chuyện với ngươi.” Liễu Tam Nguyên lại lần nữa mở miệng.

“Không cần thiết, Xác âm luyến dương phải diệt, sau khi diệt trừ hắn, ta xác định Phị Phát Quỷ không tiếp tục có chuyện nữa, bèn sẽ rời đi, sẽ không có liên quan gì đến tộc Khương.” Dương Thanh Sơn trực tiếp lắc đầu từ chối.

Nói xong, Dương Thanh Sơn lại lần nữa nâng cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng lên, đi về phía trước.

Phía trước còn có bốn năm mươi người, bao gồm cả ba người Liễu Hóa Đạo.

Liễu Tam Nguyên mở miệng nói: “Để hắn đi trước.” Những người khác lúc này mới tránh đường ra.

Lúc này tôi liền chẳng biết phải làm sao cho tốt nữa, nên đi theo Dương Thanh Sơn? Hay đứng lại đây?

Cũng đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú nói: “La Tiên sư, cậu và Lưu Văn Tam đi trước đi, cùng Dương Thanh Sơn đứng đợi một chút, Đại trưởng lão cần niêm phong mộ, chuyện này không đơn giản.” Liễu Dục Chú nói thế này, liền cho chúng tôi cái cớ.

Liễu Tam Nguyên cũng không tiếp tục mở miệng nói gì khác, rõ ràng là ngầm mặc định.

Tôi và Lưu Văn Tam lập tức đi về hướng của Dương Thanh Sơn.

Dương Thanh Sơn chưa đi được bao xa, phía trước Phị Phát Quỷ là ngọn chủ phong, hắn liền dừng lại dưới gốc một thân cây già dưới chân ngọn chủ phong, động tác của hắn vẫn giữ nguyên tư thế đỡ lấy quan tài, không hề đặt nó xuống, tầm nhìn thì liên tục hướng về phía Liễu Tam Nguyên.

Tôi và Lưu Văn Tam cũng nhìn qua, lúc này, Liễu Tam Nguyên rõ ràng đang chỉ huy gì đó.

Mấy chục đạo sĩ còn sót lại của nhà họ Liễu, cùng với người của tộc Khương kia, đều đang hành động dưới sự chỉ huy của ông ta, mà lại còn có một số người trèo lên phía trên đỉnh nấm mồ Phị Phát Quỷ!

Hơn nữa trong tay bọn họ đều lấy ra các cuộn vải màu sắc khác nhau!

“Niêm phong mộ cần vẽ phù, ban đầu chúng ta định là diệt xong Xác âm luyến dương, thì diệt cha ta, có điều Liễu Tam Nguyên đã dùng một phương thức khác, đây là Ngũ Đế Phong Táng Phù, dùng phù này trấn áp, trả giá không nhỏ, đây không phải là phù mà Liễu Tam Nguyên có thể vẽ ra được, mà là do nhà họ Liễu truyền lại, dùng xong là mất.”

“Dùng phù này, ông ta không có khả năng nương tay, cha ta tuyệt đối không ra được, kỳ thực bây giờ đã không cần thiết, bởi vì cha ta, cũng chẳng sống tiếp được.”

Dương Thanh Sơn lắc lắc đầu, hắn như đang lẩm bẩm độc thoại, cũng như đang giải thích với chúng tôi.

Tôi còn chưa mở miệng, Lưu Văn Tam đã đột nhiên nói một câu: “Thế ông ta còn chưa biết tình hình bên trong, dùng phương thức này, chẳng phải nói lên rằng ông ta không phải kẻ tay trong? Vẫn còn có kẻ khác? Phải đề phòng kẻ đó phá hoại?”

“Ta ở đây trông chừng, tất cả còn chưa xác định. Có điều sau khi phù hoàn thành xong, cho dù là gỡ bỏ vải phù ngũ sắc này, cũng không thể có khả năng phá phù nữa, mộ sẽ bị niêm phong chết.”

“Ông ta cũng chưa chắc không phải là tay trong.” Dương Thanh Sơn lại lần nữa lắc đầu.

Tôi nhíu mày không nói, nội tâm cũng vẫn đang suy nghĩ.

Lưu Văn Tam nói nhỏ: “Ông ta trong tình trạng không biết tình hình bên trong mà dùng đến dạng thủ đoạn này, không chừa đường lùi cho Dương Hạ Nguyên, làm sao có thể là tay trong được?”

“Nếu như, khi ông ta đem tất cả tâm tư đặt lên trên tộc Khương, muốn tộc Khương có sự thay đổi, vậy thì sự việc này, bèn không thể nhìn nhận như vậy. Nếu như ông ta coi cha ta là một điểm đột phá, là mấu chốt khiến tộc Khương có sự thay đổi, lấy mạng của người tộc Khương và cả mạng của nhà họ Liễu để làm đá mài, cha ta nếu như có thể thắng, ông ta dọn dẹp sạch tộc Khương, từ nay tộc Khương lại có một vị Tiên sư tên là Dương Hạ Nguyên. Như thế liệu có phải chưa chắc đã không thể không?”

“Đương nhiên, nếu chúng ta ra ngoài rồi, vậy việc này chẳng phải đại biểu cho việc cha ta đã thua? Lão ngược lại trở thành đá mài dao của Liễu Dục Chú hoặc La Thập Lục, vậy thì ông ta trực tiếp chặt đứt tất cả các khả năng, việc này cũng không hề có kẽ hở.”

Những lời mà Dương Thanh Sơn nói ra này, lập tức khiến tôi như được khai thông đầu óc!

Tuy tôi rất không muốn phải nghĩ như thế này, thế nhưng những gì hắn nói, lại cực kỳ có khả năng!

Hơn nữa trong suy đoán của hắn, liền chỉ còn lại một kết quả.

Nếu nói rằng tay trong kia không phải Liễu Tam Nguyên, vậy thì đây bèn chính là cơ hội cuối cùng của Dương Hạ Nguyên, trước khi triệt để niêm phong mộ, kẻ tay trong thực sự kia nhất định sẽ ra tay.

Nếu không có ai ra tay, thì xác định chính là Liễu Tam Nguyên, không có gì phải nghi ngờ!

Vậy thì người này đúng thật quá đáng sợ.

Nhìn như ông ta đang giúp Dương Hạ Nguyên, nhưng trên thực tế, ông ta thực chất đang mài dao, con dao nào thành tài, ông ta sẽ giúp kẻ đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận