Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 435: OAN GIA NGÕ HẸP

Bà nội vốn còn cố chấp đẩy tôi ra, bảo tôi nhanh rời đi, chỉ sợ tôi sẽ lại rơi vào trong tay Dương Hạ Nguyên.

Nhưng khi bà nghe thấy lời tôi nói, liền lật tay lại túm lấy tay tôi.

Mở to mắt, không thể tin được mà hỏi: “Dương Hạ Nguyên, nó chết rồi?”

Trong con mắt đục của bà dâng đầy giọt nước mắt bi phẫn.

Tôi nhìn vào mắt của bà nội, trịnh trọng nói với bà: “Bà nội, Dương Hạ Nguyên đúng là chết rồi, chuyện này kể ra thì phức tạp, cháu với mấy người chú Văn Tam mười ngày trước đã tới Trần Thương một chuyến, lão ta dùng bà, và cả xác chết của bố cháu với ông nội để uy hiếp cháu, bắt cháu đi một chuyến với lão ta vào quần thể núi Nam Sơn, bọn cháu tìm ra thứ mà lão ta muốn tìm ở trong đó.”

“Lão ta vốn không cần phải chết, nhưng cuối cùng vẫn không ra khỏi nơi đó được, cũng bởi vì lòng tham và chấp niệm của lão ta quá nặng.”

“Đợi rời khỏi đây xong, sau này cháu sẽ kể chi tiết tất cả cho bà nghe.”

Nói rồi, tôi nhìn sang Lưu Văn Tam: “Chú Văn Tam, lại phải phiền chú giúp chút rồi.”

“Keng!” Một tiếng kim loại va đập vang lên, sơi xích trên tường bị Lưu Văn Tam chặt đứt luôn.

Sau đó lão lại hết sức cẩn thận cưa đứt tất cả dây xích trên tay bà nội.

Căn phòng nhỏ hẹp này quá mức chật chội, thời gian này bà nội ở trong đây, đúng là chịu không ít khổ sở.

Tôi đến một phút cũng chẳng muốn bà ở lại đây thêm, vội vàng xoay người, khom lưng xuống cõng bà lên, định đưa bà nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhưng bà nội lại vội vàng nói: “Thập Lục, chúng ta không thể cứ thế mà đi được, không thể vứt bố với ông nội mày ở đây không quản được.”

Giọng của bà nội tuy vẫn còn chút yếu ớt, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng đã tốt hơn ban nãy nhiều rồi.

Trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn không ít, bảo bà không phải vội, tôi chắc chắn phải đưa thi thể của bố và ông nội tôi theo mới có thể về nhà được.

Lưu Văn Tam lên trước sửa tư thế bà nội trên lưng tôi cho thẳng lại chút, rồi giục tôi nhanh lên trên trước.

Việc tìm xác chết lão bao hết, bảo tôi yên tâm.

Đường Đức cũng biểu thị sẽ lập tức phái người cùng đi tìm.

Tôi bèn nhanh chân cõng bà nội rời khỏi mật thất, đi thẳng lên trên hậu viện.

Mấy người Thẩm Kế cũng cùng tôi đi lên trên.

Tôi đặt bà nội ngồi xuống dưới một cái ghế mây ở trong hậu viện.

Bà nội ở dưới mật thất nhiều ngày không thấy ánh nắng, lúc này không thể không dùng tay che trước trán, Thẩm Kế chẳng biết lấy ở đâu ra một cái quạt giấy, cẩn thận lên trước giúp bà nội che ánh nắng.

Tôi cũng vội vàng cởi áo khoác ra, đắp lên người cho bà.

Chẳng mấy chốc, Đường Đức đã dắt mấy chân sai vặt khiêng hai cỗ quan tài lên trên.

Nắp quan tài đã bị mở ra rồi, thứ đặt trong quan tài chính là xác chết của bố và ông nội tôi.

Hai xác chết vẫn hoàn chỉnh không bị tổn hại, khiến tôi cuối cùng cũng yên tâm.

Có điều sắc mặt của Đường Đức lại có chút trắng nhợt, trên trán không ngừng toát mồ hôi.

Khuôn mặt Lưu Văn Tam cũng căng lên, đầu mày nhíu chặt, cơ trên mặt còn không tự chủ được mà co giật mấy phát.

Mấy chân sai vặt kia trông càng thất thố, liên tục bịt miệng, cố nén động tác nôn khan.

Tim tôi đập đánh thịch một cái, hỏi Đường Đức và Lưu Văn Tam đã nhìn thấy gì ở bên dưới vậy? Mà người thành ra thế này?

Chưa đợi bọn họ trả lời tôi, mấy chân sai vặt kia đã đều chạy ra phía mấy bồn hoa ở chỗ chân tường.

Tiếng nôn ọe liên tục vang lên, Đường Đức cũng chẳng nhịn nổi nữa, vội vàng chạy qua đó nôn.

Tôi còn nhớ mang máng, lần trước Lưu Văn Tam cũng từng nôn, nhưng lần này, rõ ràng khả nặng nhẫn nhịn của lão đã tốt hơn.

Lão run rẩy mò ra một điếu thuốc, nhưng đột nhiên lại vứt xuống dưới đất, nói: “Trần mù... Đưa thuốc lá cuộn của ông ra đây, thằng này sắp không nhịn nổi rồi.” Trần mù liền đưa cho Lưu Văn Tam một điếu thuốc lá cuộn.

Lưu Văn Tam châm xong, rít thật mạnh một hơi, nhưng cũng bị ho sặc sụa không ngừng, mãi một lúc mới hồi người lại được.

Lão nhổ một bãi nước bọt: “Mấy gian phòng ở bên dưới đó đều là quan tài, bên trong toàn bộ đều để xác chết, có cái thời gian lâu rồi đã thành xác khô, hoặc là mất chân mất tay, hoặc là bụng bị moi sạch.”

“Cũng chỉ có một số vừa chết chưa lâu, ngậm Định thi châu.”

“Bọn chú tìm thấy một cái lò ở trong gian phòng bên trong cùng. Lão Dương Hạ Nguyên này đúng là bị điên, lão học phương thuật, kiếm xác chết tới luyện đan, cũng chẳng biết những năm nay lão ăn hết bao nhiêu rồi...” Lưu Văn Tam nói xong, lại nôn khan một tiếng.

Mặt bà nội tôi cũng hơi hơi biến sắc.

Âm tiên sinh hạ giọng nói một câu: “Lão quá mê đắm thi đan, xác chết thông thường không thể nào có thi đan, trong phương thuật thực ra cũng có phương pháp luyện đan, lão muốn tìm lối đi khác.”

“Rõ ràng, lão chưa thành công...” Tôi cắn răng nói một câu.

Kỳ thực tôi rất muốn hỏi luôn bây giờ rằng Thi đan rốt cục có tác dụng gì.

Suy đoán một cách đơn giản, tôi biết chắc chắn có thể kéo dài tuổi thọ.

Lúc này Đường Đức đã ngừng nôn ọe, có chút loạng choạng đi quay lại, nói sắp xếp cho chúng tôi rời đi trước.

Chuyện ở trong mật thất, gã sẽ xử lý ổn thỏa.

Âm tiên sinh gật gật đầu, nói vậy thì nhanh một chút.

Ông ta đã mở miệng rồi, tôi cũng chẳng có lý gì để nói những chuyện khác nữa.

Mấy đạo sĩ sai vặt kia cũng đều chạy quay lại, tới giúp khiêng quan tài.

Vừa đi ra ngoài, tôi vừa gọi điện cho Phùng Khuất, nói địa chỉ đạo trường phong thủy cho hắn, bảo hắn lái xe tới đón chúng tôi.

Phùng Khuất rõ ràng rất vui mừng, nói hắn sẽ tới ngay. Đã nguyên mười ngày rồi, hắn còn tưởng chúng tôi xảy ra chuyện rồi, Phùng Bảo cũng đã sắp không nhịn nổi định trực tiếp tới tìm chúng tôi luôn, cuối cùng tôi cũng gọi điện thoại tới.

Dặn dò đơn giản đôi câu xong, tôi mới cúp điện thoại.

Tôi nói với Đường Đức, sẽ có người tới đón chúng tôi, bảo gã không cần sắp xếp gì khác.

Đường Đức cũng gật gật đầu, biểu thị sẽ đích thân tiễn chúng tôi đi.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi hết hậu viện, vòng qua đại điện, đến đại viện ở phía trước.

Trong đại viện có một người đang đứng.

Người đó trang phục chỉnh tề, mái tóc đen ngắn được chải chuốt gọn gàng, thân người cao gầy thẳng đứng, nhưng trên mặt lại là vẻ bực bội mất kiên nhẫn, liên tục nhíu mày, đi qua đi lại.

Giây phút nhìn thấy hắn, tôi ngẩn cả người ra.

Trời xui đất khiến thế nào, hắn cũng đồng thời quay đầu lại, vừa vặn cũng nhìn thấy tôi, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lập tức, mặt hắn liền tối sầm xuống.

Đầu mày tôi cũng nhíu chặt lại.

Không chỉ là cảm thấy oan gia ngõ hẹp, mà còn thấy, có chút kỳ quặc và bất thường!

Bởi vì người này, hóa ra chính là Dương Hưng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận