Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 880: NGƯỜI NHÀ HỌ CẨU TỚI

Đẩy cửa phòng ra, bên ngoài trời hơi có chút sầm sì, đã gần tới hoàng hôn.

Trong sân ít nhất phải có hơn mười người, đi đầu chính là gia chủ của nhà họ Cẩu, Cẩu Tam Đường!

Ông ta đang mặt mày tươi cười nói chuyện với Phùng Quân và Phùng Bảo.

“Cẩu gia chủ!” Tôi hít sâu một hơi, lên tiếng chào hỏi với Cẩu Tam Đường, tiếp đó nhìn lướt những người khác trong sân một cái.

Hơn mười người đó đều là người vớt xác, trên người đồng loạt mặc áo tiểu quái vải đay, phía dưới đều là quần vải được bó chặt ống quần, trên vai quấn dây thừng, thắt lưng còn có mã tấu, trước ngực đang đeo Cổ ngọc.

Hơn nữa đây không phải là toàn bộ số người, bên ngoài cổng còn có thể nhìn thấy xe cộ, cùng không ít người vớt xác đang đợi.

Tưởng Thạch cũng đưa người tới, đang đứng ở ngoài cổng giao lưu với những người khác của nhà họ Cẩu.

Cẩu Tam Đường đi đến gần trước mặt tôi, bắt tay với tôi, không ngừng tán thưởng nói: “La tiên sinh, lâu quá không gặp, dạo gần đây, một số lời đồn liên quan đến cậu, khiến lão già này thực sự thán phục!”

Thời gian hơn nửa năm trôi qua, Cẩu Tam Đường trông lại càng ngày càng khỏe mạnh có tinh thần.

Hoặc giả là bởi vì có “Thiện thi trấn giữ” của Ai Công, khiến gia vận của nhà họ Cẩu ngày càng tốt lên, phúc duyên cũng càng nhiều hơn?

Tôi không nhận những lời tán thưởng này của ông ta, mà khiêm nhường nói: “Cẩu gia chủ hành động thần tốc, cũng khiến La mỗ kinh ngạc.”

Trong mắt Cẩu Tam Đường hơi có chút phức tạp, ông ta nói: “Thông tin mà La tiên sinh phái người truyền tới, đối với nhà họ Cẩu tôi quá mức quan trọng, đương nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất để tới, không giấu La tiên sinh, tôi còn muốn sắp xếp người nhanh chóng xuống nước.”

Tôi trầm ngâm một chút, nói: “Chú Văn Tam còn chưa tới, quỷ nước ở dưới sông rất nhiều, chúng ta bàn bạc một hai trước đã, sợ rằng còn phải đợi chú Văn Tam tới.”

“Cẩu gia chủ, mời.” Phùng Quân rất biết ý, lập tức liền làm một động tác mời, ra hiệu cho Cẩu Tam Đường vào gian chính ngồi.

Nhưng Cẩu Tam Đường lại không nhúc nhích, ông ta đột nhiên nói: “La tiên sinh, ý của cậu là, Lưu Văn Tam đang cầm tượng Ai Công, muốn anh ta làm người dẫn đầu? Có điều chuyện này, là chuyện của bản thân nhà họ Cẩu, Cẩu Huyền từng là nhân vật quan trọng trong gia tộc họ Cẩu, ông đã chết ở dưới nước nhiều năm, chúng tôi đích thực rất khó đợi tiếp được.”

“Bàn bạc đích thực là cần bàn bạc, quỷ nước tuy nhiều, nhưng đấy cũng chỉ là một số quỷ nước thôi, người vớt xác của nhà họ Cẩu cũng không ít, chúng ta trực tiếp tới bờ sông bàn bạc, thế nào?”

Đầu mày tôi nhíu chặt lại.

Ngoài Cẩu Tam Đường mang vẻ mặt khiêm nhường, thái độ dễ nói chuyện, giọng điệu hòa nhã ra, những người còn lại thì hoàn toàn không phải vậy.

Loáng thoáng, trong mắt những người vớt xác đó đều toát ra vẻ khao khát, còn có vài phần cao ngạo và lạnh lùng.

Khao khát là đối với xác chết của Cẩu Huyền, cao ngạo và lạnh lùng thì là đối với tôi?

Nếu như tôi không đồng ý, sợ rằng bọn họ sẽ cưỡng chế hành động.

Cũng đúng vào lúc này, Phùng Bảo đột nhiên ghé sát tai tôi, nói nhỏ đôi câu.

Lời của hắn, lại khiến lòng tôi chấn động một phát.

Rất nhanh Phùng Bảo đã nói xong, tôi hơi hơi gật đầu với hắn, rồi bèn nhìn sang Cẩu Tam Đường mở miệng nói: “Được, Cẩu gia chủ, qua bờ Hồng Hà bàn bạc tiếp, có điều về việc xuống nước, thì phải theo thời gian sắp xếp của tôi.”

Cẩu Tam Đường hài lòng cười cười, những người vớt xác khác rõ ràng cũng rất hài lòng với câu trả lời của tôi, bọn họ lập tức đi ra ngoài trước.

Hàng người chúng tôi sau khi đi ra khỏi sân xong, Phùng Bảo và Phùng Quân đến bên cạnh Tưởng Thạch, nói chuyện với ông ta.

Rất nhanh người do Tưởng Thạch sắp xếp liền lái xe phía trước dẫn đường.

Cổng thị trấn ở ngoại thành, một phát liền có thể nhìn thấy Hồng Hà, kỳ thực bất cứ chỗ nào cũng đều có thể xuống nước, đều có thể tới giữa sông.

Nhưng người do Tưởng Thạch sắp xếp, vẫn cứ dẫn chúng tôi tới chỗ bến tàu cũ.

Lúc tôi và Cẩu Tam Đường xuống xe, những người vớt xác khác đã xuống xe hết rồi, tôi lúc này mới chú ý đến, trên nóc xe của bọn họ đều đặt ít nhất hai chiếc thuyền độc mộc dài mảnh.

Chiếc thuyền này dạng giống như thuyền mà Lưu Văn Tam sử dụng ở bãi lau Liễu, có điều là nhỏ hơn rất nhiều, so với thuyền vớt xác mà nhà họ Cẩu dùng ở bên bờ Huyền Hà thì cũng nhỏ hơn nhiều.

“Sự việc này không thể xem thường, người vớt xác dùng thuyền của người khác, trước sau gì cũng không được thuận tay, nhà họ Cẩu bỏ ra không ít, bao một chuyến bay tới đây.” Lúc Cẩu Tam Đường nói những lời này, trên mặt bèn không còn nét cười gì cả, mà liên tục nhìn sông Hồng Hà, trong ánh mắt ông ta ánh lên vài phần nghiêm trọng.

Tôi vuốt xuôi tư duy một chút, ra hiệu bảo Cẩu Tam Đường gọi tất cả người vớt xác lại, tôi cần nói đơn giản một chút về sự việc.

Cùng lúc nói xong, tôi trực tiếp đi lên trên cầu tàu.

Rất nhanh, dưới mệnh lệnh của Cẩu Tam Đường, đám đông người vớt xác đều quây lại với nhau.

Còn về mấy người Tưởng Thạch, Phùng Bảo và Phùng Quân, thì đều bị chặn lại ở chỗ rất xa bên ngoài.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên từ phía sau lưng tôi truyền lại tiếng chạm đất khe khẽ.

Cẩu Tam Đường vốn ở bên cạnh tôi, mặt ông ta biến sắc một phát, nghi ngờ ngạc nhiên nhìn ra phía sau lưng tôi.

Người vớt xác ở phía dưới mặt cũng đồng thời biến sắc, vô cùng cảnh giác nhìn ra phía sau lưng tôi.

“Không gọi tôi một tiếng.” Trong giọng nói lạnh lùng của Thẩm Kế lẫn với vài phần bất mãn.

Tôi hơi có chút ngại ngùng, vừa nãy đúng thật đi vội quá, tôi cũng chẳng gọi Thẩm Kế theo.

Cẩu Tam Đường sau phút chốc ngạc nhiên, tiếp đấy mắt liền sáng lên một phát, chăm chú quan sát Thẩm Kế, mở miệng nói: “Vị này cũng là người vớt xác? La tiên sinh, đúng là chưa từng nghe cậu nhắc đến có vị bằng hữu thân thủ tốt như thế này.”

Ánh nhìn của Cẩu Tam Đường dừng lại trên mảnh Cổ ngọc đeo trên cổ của Thẩm Kế, tôi lúc trước cũng chẳng mấy chú ý, Thẩm Kế hóa ra lại đeo Cổ ngọc lên trên cổ?

Hôm qua cô ta không hề làm thế.

“Cô ấy là Âm dương tiên sinh. Miếng Cổ ngọc này là của tôi.” Một câu nói của tôi, trực tiếp đánh tan ý tưởng của Cẩu Tam Đường.

Thẩm Kế nhìn quét sông Hồng Hà một cái, bình thản nói: “Hôm qua chúng nó chẳng phải đánh lén tôi à? Hôm nay mảnh Cổ ngọc này đeo luôn trên cổ, lại định đánh lén xong đào thoát, thì không mấy khả năng nữa.”

Rõ ràng, đây cũng chính là câu trả lời của Thẩm Kế dành cho tôi.

Cẩu Tam Đường có chút ngại ngùng, trong mắt rất nhiều người vớt xác ở phía dưới cũng lộ ra đôi chút vẻ thất vọng.

Tôi thì cũng chẳng quản những chuyện này, ho lên một tiếng, sau khi hắng hắng giọng xong, liền bắt đầu nói với Cẩu Tam Đường về chuyện ở dưới nước, tôi đặc biệt cao giọng, để đảm bảo tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

Đối với việc ở dưới nước phát hiện xác chết của người vớt xác, cùng với con gái của Tưởng Bàn, thậm chí là tôi còn đem những gì Tưởng Thạch nói với tôi, về việc nhiều năm trước người vớt xác ở lưu vực Bàn Giang bị giết, cũng trần thuật rõ nét một lượt.

Cuối cùng tôi mới nói đến chuyện hôm qua Thẩm Kế bị quỷ nước tấn công.

Ngừng lại một chút, tôi cũng đem chuyện Lưu Văn Tam thu phục được một con quỷ nước, hơn nữa dự định thử xem liệu có thể tiếp tục thu phục đám quỷ nước này ra nói luôn.

Lúc tôi nói xong, đám người vớt xác có mặt tại hiện trường kia, trong mắt đều có sát khí nổi lên, hận không thể lập tức liền xuống nước ngay.

Cẩu Tam Đường gật gật đầu, nheo mắt lại nói: “Diệt quỷ nước quan trọng, về việc vớt xác này, La tiên sinh cậu yên tâm, tôi sẽ bảo bọn họ xử lý, năm đó người vớt xác bên Hồng Hà này đều là một người đơn độc xuống nước, quỷ nước nhiều rồi, thì đích thực không chống đỡ nổi, chúng tôi ở đây cả trăm người, gần như là toàn bộ tinh nhuệ của nhà họ Cẩu, quỷ nước dưới Hồng Hà nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ trăm con, chúng nó cũng chẳng làm gì được, thông thường hơn mười con quỷ nước, mới có thể đánh lén chết được một người vớt xác.”

“Còn về chuyện La tiên sinh nói, để Lưu Văn Tam thu phục quỷ nước? Tôi thấy rằng việc này có thể miễn bàn rồi.” Cẩu Tam Đường lắc lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận