Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 614: TÁNG HUYỆT TAM PHÁP, KHAI KIM THÀNH HÀ

Sơ đồ phong thủy phác họa thân núi của núi Tiểu Liễu ra một cách hoàn thiện, hướng đi ngũ hành, bát quái của thế núi không sót chút nào.

Trong đó cũng có đánh dấu chỗ Lũng ở sườn núi, có điều ở đó lại không có ký hiệu gì đặc thù, ngược lại là mạn phía bắc sườn núi mà sơ đồ phong thủy vẽ ra, có một khoảng đất bằng, bên trên viết ngoáy một dòng chữ.

“Tọa đãng tọa vượng tọa sát, gọi là tọa pháp, toàn thai bảo thai phá thai, là vì tác pháp.”

Trước đây tôi có đọc qua loa một lượt, cũng không chú ý đến sự tồn tại của dòng chữ này, bây giờ nhìn rõ rồi, tim mới thắt lại một phát.

Đây là Táng huyệt tam pháp trong Trạch kinh.

Âm Dương chia làm hai thuật, đây bèn là đỉnh cao của Âm thuật.

Tọa đãng là chỉ ở nơi long mạch cường thịnh không thể mạo phạm, có thể lấy hướng đi Bát quái phân bố Bát môn, trực tiếp thông đến Long huyệt, lập Táng huyệt ở nơi chốn mềm dẻo bằng phẳng, chứ không phải là tìm kiếm vùng đất sinh khí, Phong thủy sư thông thường, thì chưa chắc đã có thể tìm thấy Long huyệt, mà chỉ an táng ở chỗ Chi Lũng.

Tọa vượng thì là ở nơi Long mạch êm dịu tản mạn tìm ra điểm khởi nguồn chứ không phải là điểm hội tụ của sinh khí để an táng, cũng có thể trong bình lặng tìm cát lợi.

Tọa sát cuối cùng thì là thể hiện mạnh nhất của Âm thuật, Long mạch nếu mạnh, mạnh đến cực điểm bèn sẽ hình thành Kim khí, Kim thành Sát! Phong thủy sư thông thường căn bản không cách gì chọn đất ở nơi này. Nhưng nếu là Âm dương tiên sinh đạt đến trình độ đỉnh cao kiểu này, bèn có thể mở ra một dòng nước chảy ở chỗ sát khí mạnh nhất, cưỡng chế thay đổi phong thủy, tiến hành an táng, hình thành đất lành tuyệt hảo.

Tôi tuyệt đối không ngờ được rằng, ông nội tôi mà lại dùng Táng huyệt tam pháp ở chỗ này.

Những nghĩ lại một phát, đó là một cái xác dữ vũ hóa, thì cũng thấy bình thường rồi.

Xác chết nhất định không phải là do núi Tiểu Liễu thai nghén mà thành, chẳng qua chỉ là ngọn núi Tiểu Liễu bé nhỏ thì còn chưa có thứ bản lĩnh này được.

Chắc là ông nội gặp phải ở nơi khác, hơn nữa từng đối phó với xác chết này, dùng Táng huyệt tam pháp giữ nó lại đây.

Ông nội không diệt nó, chính là vì cái Ác thi đan đó?

Nhưng tôi lại cảm giác trong đây chắc có chút kỳ quái, chứ nếu không, dựa vào tâm thái của ông nội, ông chắc là sẽ không vì một cái Thi đan mà giữ lại một cái xác dữ có thể gây ra cảnh lầm than cho sinh linh một phương được.

Trong lúc suy nghĩ tôi cũng rất hiếu kỳ, ông sẽ dùng Táng pháp nào để táng cái xác dữ này.

Mà toàn thai, bảo thai, phá thai của Tác pháp đó, mỗi loại cũng có tác dụng không giống nhau, phải đến tận nơi nhìn thấy mới có thể biết được.

Cơn buồn ngủ dần ập tới, trong đầu cũng có từng cơn đau rút, tôi biết tinh lực của mình đã dùng đến mức cực hạn rồi, không gắng gượng thêm nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bây giờ tôi chẳng chút lo lắng lão già trộm thọ kia sẽ tới.

Mà ngược lại tôi còn muốn lão già đó tới nữa!

Lão giờ này nhất định chuẩn bị không chu toàn, một lần ra tay của xác thanh thi, đã khiến tôi lần nữa xác định, mưu đồ của hắn với tôi không nhỏ, sẽ không trơ mắt nhìn tôi chết.

Nói không chừng tôi có thể nhờ đó mà ép xác thanh thi ra tay.

Đương nhiên, đây cũng chỉ có thể là trong tình huống lão già đó chuẩn bị không chu toàn tôi mới dám làm thế này, chứ đợi lão làm xong bát thọ thật, tôi cũng không dám mạo hiểm, dù sao kiểu thuật pháp trộm thọ này cũng quá đỗi kỳ dị huyền diệu, một khi xuất hiện sơ suất, thì là chết chắc.

Ngủ một giấc tỉnh lại xong, trời đã sáng rõ.

Rời khỏi giường thu dọn đánh răng rửa mặt một hồi, rồi lại xuống bếp làm chút đồ ăn, trong sân được bà nội tôi dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ.

Tôi cũng phát hiện một số đồ vật ở trong phòng, bao gồm găng tay tiên xám, tượng gốm xương mèo đã được hoàn thành phơi khô, thậm chí còn có cả mấy món như cân số mệnh, kéo sắt, dao găm.

Lúc đó trong lòng tôi liền mừng rơn, không nhịn được mà cười nhe răng ra.

Bà nội nói là đem đồ nghề đỡ âm linh toàn bộ truyền lại cho tôi, nhìn bà làm tượng gốm xương mèo, găng tay tiên xám, tôi vốn còn tưởng là bà nội chỉ là muốn giữ lại làm kỷ niệm, nhưng không ngờ rằng, mấy món đồ nghề bắt buộc phải có khi đỡ âm linh như cân số mệnh và kéo sắt kia, bà nội đều chuẩn bị thêm một bộ!

Nhìn mức độ mới của kéo sắt thì vẫn còn chưa từng được dùng, đến một chút gỉ sét cũng chẳng có.

Thương Tượng phải làm những món đồ nghề quan trọng như trảm quỷ đao, nên mấy món đồ nhỏ này tôi không bảo anh ta làm, hơn nữa đồ đồng phá tà, không thể nào lấy để đỡ âm linh được.

Cầm kéo sắt và cân số mệnh lên, trong lòng tôi trào lên từng đợt cảm giác thân thiết và vui mừng.

Lẩm bẩm nói một mình: “Bà nội, bà tuổi tác dù sao cũng cao rồi, những món đồ này vẫn cứ đừng dùng nữa, đợi về rồi cháu giúp bà chuẩn bị một cái chậu vàng, rửa tay gác kiếm, yên tâm dưỡng lão.”

Tôi quả quyết mang tất cả đồ nghề ra toàn bộ chỉnh đốn lại một lượt, vẫn là dưới gầm giường của bà nội tìm thấy một cái rương gỗ, cũng giống với cái rương gỗ mà hồi trước bà truyền cho tôi, đen xì xì ra, còn toát ra chút mới coong.

Đem tất cả đồ nghề cất vào trong xong, nội tâm tôi cũng thoải mái hơn không ít.

Bà nội không biết Hoàng thuật, Bạch thuật, đương nhiên cũng chẳng có bạch chiêm, áo khoác hoàng bì, cùng với liễu đới, có điều những thứ này đều dễ bổ sung, lần đó Từ Bạch Bì chết bao nhiêu hoàng bì tử như thế, đại bộ phận tôi đều bảo người nhà họ Phùng lột da giữ lại, bạch chiêm cần có nhím, liễu đới thì bắt rắn là được, đợi giải quyết xong lão già trộm thọ này, tôi cũng sẽ bổ sung đầy đủ những món này.

Từ phòng bà nội đi ra ngoài, ánh nắng chiếu rọi lên người, tôi cũng giãn gân giãn cốt một chút.

Sự yên tĩnh ở trong sân, khiến tâm trạng tôi cũng bình ổn hơn nhiều.

Lấy điện thoại ra, tôi cũng gọi một cuộc điện thoại qua cho bà nội.

Hôm qua bảo bà đi, tôi cũng chẳng để ý gọi điện thoại hỏi thăm được, có điều tôi cũng biết chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không người nhà họ Phùng nhất định sẽ lập tức nói luôn.

Một lát sau, điện thoại được bắt máy, giọng của bà nội bình ổn hiền hòa, chưa đợi tôi mở miệng, bà liền hỏi tôi không xảy ra chuyện gì chứ? An toàn giải quyết xong chưa?

Tôi bảo với bà nội, tôi không có chuyện gì cả, an toàn hết, đến chút thương tích cũng chẳng có.

Giọng điệu của bà nội càng có vẻ yên tâm hơn chút, nói vậy thì tốt.

Tôi cười cười, cũng đem chuyện tôi phát hiện mấy món đồ nghề đỡ âm linh của bà nội ra nói, tiện đó cũng bảo với bà, tôi mượn dùng tạm trước đã.

Đầu bên kia điện thoại: “...” Sau mấy giây yên tĩnh, điện thoại liền bị cúp máy.

Tôi cười ngất, có điều nội tâm vẫn có chút thở dài.

Cái chết của hai vợ chồng già nhà họ Trương, bây giờ tôi không dám nói, nếu không bà nội nhất định sẽ về thôn, thời gian này vẫn cứ để bà ở cùng với Lưu Văn Tam đi, tránh chuyện này ra, mới có đủ an toàn.

Đương nhiên, tôi cũng liên lạc một chút với Trâu Vi Dân, anh ta bảo với tôi, bọn họ đang thẩm vấn Thích lão gia, có điều Thích lão gia đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu mở miệng, bọn họ sẽ gia tăng cấp độ thẩm vấn.

Những người khác nhà họ Thích thì đều một hỏi ba không biết, biểu thị toàn bộ đều là nghe lời của Thích lão gia, thẩm vấn đối với Thích Mâu cũng đang trong quá trình tiến hành, ông ta hơi có chút hé miệng, chắc rất nhanh là có thể hỏi ra được.

Đây cũng coi như là một nửa tin tức tốt, tôi thở phào một tiếng, nói với anh ta hỏi ra xong thì vẫn cứ lập tức bảo với tôi luôn.

Thời gian sau đó, tôi chẳng đi đâu hết, ở trong nhà xem Trạch kinh, xem Cốt tướng, cùng với Táng ảnh quan sơn.

Đồng thời tôi cũng sử dụng gậy khóc tang một chút để thử tay nghề.

Tôi lấy một cái cây già ở ngoài cổng làm bia, kết quả gậy khóc tang quá nặng, một gậy đập xuống, thân cây đều nứt cả ra...

Việc này cũng khiến tôi có tính cảnh giác, sợ rằng cây gậy khóc tang này chỉ có thể đánh xác chứ không được đánh người, cho dù là đánh người thì cũng không được đánh đầu mặt, nếu không nhất định một gậy là lấy mạng người ta luôn.

Một ngày thoáng chốc đã qua, ban đêm lên giường nằm ngủ, cũng chẳng có vấn đề gì khác.

Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, tôi liền ăn xong bữa sáng, cõng theo cuốc chim, xẻng, rồi vội vã đi về phía núi Tiểu Liễu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận