Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 866: CẢM XÚC

Đây không phải là trúng vong, mà hoàn toàn là cảm xúc trào dâng.

Dưới ánh nến xanh lét, trong phòng càng yên tĩnh hơn...

Hơi thở của tôi gấp gáp, cực lực muốn vứt bỏ thứ cảm xúc này ra khỏi ý thức.

Âm thai hóa ngọc tôi từng gặp qua một cái trong lần đầu tiên đi đỡ âm linh với Lưu Văn Tam, cái âm thai đó chưa từng hoàn toàn thành hình.

Sau đó ở nhà họ Cẩu lại gặp thêm một lần nữa, đó là một âm thai hóa ngọc đã thành hình, cũng là thứ mà Dương Hưng muốn mua, cuối cùng dưới sự xen vào của tôi, được đưa lại về tay của cái xác nữ sông Huyền Hà.

Hai lần trước, tôi đều chưa từng được thấy bản lĩnh tự thân của âm thai hóa ngọc, chỉ được thấy sự hung hãn mạnh mẽ của mẫu sát.

Lần này, tôi cuối cùng cũng biết năng lực của âm thai hóa ngọc rồi...

Thứ cảm xúc tiếc nuối đó quá mức mạnh mẽ, khiến ý thức của tôi khó lòng ngăn cản.

Bởi vì không phải là trúng vong, nên phù trên người tôi đều chẳng có tác dụng gì cả.

Nhưng một khi cho âm thai vào lại bụng, thì tuyệt đối cũng sẽ khiến cho Đường Thanh Thanh có sự biến hóa.

Bây giờ cô ta chỉ là bạch sát, nhưng nguyên nhân hình thành ba loại hắc huyết thanh sát này vô cùng huyền diệu, giống như Hoàng San San lần đó, cũng là từ bạch sát cứ thế bị người ta chửi rủa thành huyết sát! Đường Thanh Thanh căm ghét cái âm thai này, mới kéo nó chết cùng, nếu như lại để nó về trong bụng, Đường Thanh Thanh tuyệt đối sẽ trở nên vô cùng hung hãn!

Tôi hự lên một tiếng, cực lực muốn cầm âm thai tới trước mặt.

Đây giống như một trận kéo co vậy, thứ ngăn cản tôi, là thứ ngoại lực vô hình đó ở trong ý thức tôi.

Tôi giãy giụa bỏ cánh tay đang đặt trên bụng Đường Thanh Thanh đó ra, đi lấy kéo số mệnh.

Chỉ cần cắt đứt dây rốn, liên hệ giữa âm thai và cơ thể mẹ liền đứt đoạn, nó bèn không thể quay về được nữa!

Mồ hôi trên trán không ngừng rớt xuống, tôi khó khăn lắm mới cầm được kéo lên, nhưng cánh tay đang đỡ lấy âm thai kia, lại đã đưa đến giữa hai chân của Đường Thanh Thanh.

Cái âm thai đó rõ ràng không động cựa chút nào, nhưng hai con mắt ánh màu đỏ máu của nó, lại khiến tôi càng bức bối hơn.

Tôi hơi nheo mắt lại, nghiêm giọng quát: “Người chết đèn tắt, ngươi còn chưa có tên, chưa từng được ghi chép trên sổ sinh tử, đừng cứng đầu ngoan cố, đánh mắt cơ hội đầu thai!”

Đột nhiên, vị trí trên bả vai tôi, hình như vụt bị người ta đẩy một phát, cả cơ thể đều ngã chúi ra phía trước, mắt nhìn liền sắp đem âm thai hóa ngọc nhét lại vào trong bụng của Đường Thanh Thanh.

Vừa hay lúc này, xác chết của Đường Thanh Thanh, đột nhiên lại dịch ra sau một phát, bị giật ra ngoài hơn một mét.

Tim tôi đập điên cuồng, ánh mắt nhìn sang cái âm thai hóa ngọc đó, nó đang “Xèo! Xèo!” bốc khỏi trắng, thậm chí trên bàn tay của nó đã xuất hiện vết tích bị ăn mòn.

Tôi lập tức liền hiểu ra, nó cuối cùng vẫn cứ sốt ruột nhập vong tôi một phát.

Chỉ có điều trên người tôi đem theo bao nhiêu phù như thế, nó chỉ có thể bị quật trả lên người!

Tôi đồng thời cũng chú ý đến, người kéo xác chết của Đường Thanh Thanh ra, không phải ai khác, mà chính là Thương Tượng!

Thương Tượng lúc này, mặt mày bẩn thỉu, trên người còn dính không ít mạng nhện.

Lòng tôi kinh hãi một phát.

Lúc trước không cho Thương Tượng cùng rời đi với tôi, Phùng Quân và Đường Chí Thư.

Vừa nãy lúc quay về, bầu không khí và nhiệt độ trong phòng quá mức kỳ dị, dẫn đến việc tôi không chú ý đến Thương Tượng có mặt hay không, chỉ lo lên gác trước.

Tôi ngoài nghi hoặc, cũng thở phào một hơi, anh ta đột nhiên xuất hiện giúp đỡ một phát thế này, giảm bớt được không ít phiền phức.

“La tiên sinh...” Giọng Thương Tượng hơi hơi run rẩy gọi tôi một tiếng.

Ánh mắt của anh ta hơi có vài phần ngơ ngác, giống như không biết bản thân đang làm gì vậy.

Còn trên người của Đường Thanh Thanh, thì lại truyền lại một thứ mùi hôi thối khó ngửi, đây là mùi của xác thối.

Lông nhung màu trắng trên người Đường Thanh Thanh đang tiêu tan trong nháy mắt, xác chết cũng bắt đầu nhanh chóng thối rữa.

Tôi nhíu nhíu mày, trong lòng bức bối từng cơn.

“Phía dưới tầng lửng có một căn phòng ngầm, tôi ở trong đó tìm đồ, làm sao lại ra đây rồi...” Thương Tượng vẫn cứ ngơ ngác.

“Cô ta khiến anh tới đây.” Tâm trạng tôi phức tạp, trả lời.

Giây tiếp theo, bầu không khí lạnh lẽo trong gian phòng này bắt đầu nhanh chóng tiêu tan.

Sự thối rữa của Đường Thanh Thanh, đại biểu cho việc oán khí sát khí của cô ta đã không còn nữa.

Nhưng rõ ràng đây không phải là do bản thân cô ta tự tiêu tan, mà chắc là do cô ta nhập vong Thương Tượng, trên người Thương Tượng cũng có đồ, dẫn đến việc phá mất sát khí của cô ta.

Còn về cái âm thai hóa ngọc này nhập vong vào tôi, cũng bị thương nghiêm trọng, cái thứ cảm xúc dẫn dắt tôi đó, cũng đã biến mất không còn nữa.

Tôi lập tức lấy liễu đới dùng Liễu thuật chế thành ra, chuẩn bị trói cái âm thai hóa ngọc này lại.

Tác dụng của liễu đới bèn là trói buộc hồn phách, một khi bị trói buộc, nó sẽ không còn năng lực hành động nữa, không cách gì đào thoát.

Nhưng khi tôi vừa bắt đầu động tác trói âm thai, thì vị trí bị thương thối rữa của cái âm thai hóa ngọc này, lại lần nữa bị lông nhung màu đỏ máu che phủ.

Thứ khí lạnh vừa tiêu tan hết sạch ở trong phòng, lại lần nữa dâng đầy trở lại, hơn nữa còn càng âm u lạnh lẽo hơn.

Phía sau đột nhiên truyền lại tiếng bước chân khe khẽ, mà rõ ràng không phải là của một người...

Phía sau có người tới rồi?

Trong căn nhà này không có người khác, chỉ có Phùng Quân và Trâu Vi Dân cùng hai cảnh sát khác.

Sắc mặt Thương Tượng đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, miệng của anh ta đều lập cập một phát.

Tiếng rắc rắc khe khẽ truyền lại, đầu óc tôi “ong” lên một tiếng.

Âm thanh này quá mức giòn giã, khiến tôi cảm giác được một nỗi sợ hãi của việc đứng bên bờ cái chết!

Tôi căn bản không dám quay đầu.

Thứ màu đỏ máu trong mắt cái âm thai hóa ngọc này, giống như muốn bắn máu tươi ra ngoài vậy.

Tôi chòng chọc nhìn vào mắt nó, không còn tý chút do dự nào nữa, trong lúc giơ tay, trong tay bèn móc ra một tờ Áp trấn thần chú, vỗ thật mạnh xuống đỉnh đầu của nó!

“Bốp!” một tiếng giòn giã, Áp trấn thần chú dính chặt lên trên đỉnh đầu của cái âm thai hóa ngọc.

Âm thanh “Phựt! Phựt!” vang vọng không dứt.

Chất ngọc của âm thai, sắc bóng trên bề mặt trong nháy mắt bị phá hoại...

Thậm chí cả lông nhung màu máu cũng đang nhanh chóng tiêu tan.

Gần như chỉ trong nháy mắt, âm thai đã hồi phục lại thành màu tím tái của xác chết thông thường.

Mùi xác thối càng nồng nặc hơn, không cần dùng kéo cắt đứt dây rốn, nguyên cả bánh nhau đã bị kéo từ giữa hai chân của Đường Thanh Thanh ra ngoài, hơn nữa còn cùng thối rữa với âm thai.

Tôi lật tay, âm thai rơi xuống nền đất.

Phía sau truyền lại giọng nói ngơ ngác của Trâu Vi Dân: “Gặp quỷ rồi!”

Tôi lúc này mới quay đầu lại.

Trâu Vi Dân và hai cấp dưới của anh ta, trong tay đều đang cầm súng, mà nóng súng, đang chĩa về phía tôi...

Âm thanh vừa nãy đó, rõ ràng chính là tiếng đạn lên nòng...

Phùng Quân ở bên cạnh tay cũng đang cầm dao găm, hắn cũng mang bộ mặt nghi ngờ kinh hãi.

Giây tiếp theo, mấy người Trâu Vi Dân vội vã cất súng, đều hoảng hốt bất an nhìn nhìn tôi, rồi lại nhìn nhìn hai xác chết trên mặt đất đó, trên trán mỗi người đều đã thấy mồ hôi.

Tôi cũng đưa tay lên lau bỏ mồ hôi trên trán, cực lực bình ổn lại tâm trí, nói: “Không sao rồi.”

Nếu vừa nãy tôi phản ứng không đủ nhanh, thì sợ là đã phải ăn phát súng này rồi.

Trong lòng đột nhiên trào lên vài phần sợ hãi, không biết mệnh số liệu có thể chặn được đạn hay không, trừ phi cả ba khẩu súng này đều bị kẹt nòng...

Trâu Vi Dân mím môi, mãi không nói gì, trên mặt cũng là biểu cảm chưa hết sợ hãi.

Tôi đơn giản giải thích đôi câu, bảo bọn họ đưa xác chết đi, sau khi xử lý đơn giản xong, thì trực tiếp mang đi hỏa thiêu.

Trâu Vi Dân lập tức gật đầu, nói một chữ được.

Lúc này, Phùng Quân đến bên cạnh tôi...

Thương Tượng cũng mang vẻ thở phào nhẹ nhõm, anh ta đột nhiên nói: “La tiên sinh, cậu có cần qua đây xem xem không, bên này có chút đồ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận