Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 615: SƯ TỔ LÝ ÂM DƯƠNG

Lên núi Tiểu Liễu còn cần kinh qua khu nhà bỏ hoang của nhà họ Vương. Tôi không đi quá gần, bởi vì vẫn còn có xe cảnh sát, dây cảnh giới, cùng với cảnh sát thường phục đang canh giữ ở đó.

Từ xa nhìn vọng một phát là có thể thấy rõ, xác chết đều được thu liệm đi rồi, trong sân vẫn còn hình người do phấn trắng phác họa thành, cùng với vài cảnh sát hình sự đang khám xét lấy bằng chứng.

Đi qua cuối thôn, có thể nghe thấy được tiếng nước chảy róc rách. Đó là con sông chảy ra từ dưới chân núi Tiểu Liễu, con sông này vừa vặn vòng qua cổng thôn, hội tụ vào bãi lau Liễu sau đó nhập vào sông Dương. Đồng thời con sông này cũng là một Tiểu minh đường.

Núi Tiểu Liễu xuất hiện trong tầm mắt, ngọn núi giương lên đổ ngược ra sau nhấp nhô lên xuống, uốn lượn không dứt.

Hai phía xung quanh có không ít núi thấp, hiển hiện thế Triều án.

Minh đường Triều án, trước huyệt tụ khí, chỉ có điều bị một luồng gió ác từ bên ngoài vào phá mất phong thủy của thôn Tiểu Liễu mà thôi.

Lúc đi đến đây, tôi dừng lại mấy giây, thở hắt ra một hơi dài rồi nghĩ đến.

Bây giờ người ác ở trong thôn gần như đã chết sạch rồi, chỉ còn lại mấy nhà có quan hệ không tồi với nhà tôi, hoặc giả tôi có thể sửa cho phong thủy tốt lên, cũng coi như để ông nội ở nơi chín suối có thể được an ủi, đương nhiên, những ý tưởng này cũng chỉ để đấy tính sau, chứ hiện giờ tôi chẳng có thời gian và tinh lực.

Lần trước nhìn núi Tiểu Liễu trình độ phong thủy của tôi còn chưa đủ, nhưng lần này lại nhìn núi Tiểu Liễu, tôi còn phát hiện ở đây không phải chỉ là một quả núi Lũng đơn giản.

Ngọn núi giương cao phía trước hình dạng giống như đội một cái mũ, dựa về phía trước. Thân núi uốn lượn phía sau vừa hay như hình dáng phủ phục ra phía sau, giống như một người nằm trên mặt đất, mũ che lên mặt vậy.

Dáng núi có Ngũ cát Thất hung, Ngũ cát phân biệt là Bình Chướng (bình phong che chắn), Yến Khoa (tổ chim yến), Trắc Lũy (thành lũy chắn bên hông), Phúc Phủ (nồi che), Thực Quan (mũ thực vật). Núi Tiểu Liễu vừa hay chính là cái cuối cùng, Thực Quan.

Nhìn rõ những thứ này, lòng tôi càng kinh hãi hơn. Vụt cúi đầu xuống nhìn sông Tiểu Liễu, tôi vọt ra một ý tưởng, đến bản thân cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

Tôi vội vã đi lên trên núi, tôi cũng lấy Định la bàn ra, phân biệt phương vị.

Tôi lúc này mới chú ý đến, trên cả chặng đường, đá núi đều tương đối lởm chởm, thế núi cũng toát lên chút vẻ dốc đứng, tuy rằng thực vật sinh trưởng tương đối rậm rạp, nhưng cũng không thể che khuất được dáng núi.

Mãi cho đến chỗ sườn núi của núi Tiểu Liễu, mới có chỗ có thể an táng người, đây cũng là chỗ hội tụ sinh khí của núi Lũng.

Một phát là tôi có thể nhìn thấy nấm mồ lần đó an táng góa phụ Liêu, ngoài ra cũng nhìn thấy những nấm mồ mà ông nội táng xác khác.

Vì lễ nghĩa, tôi cũng cúi người bái góa phụ Liêu một cái, còn về những nấm mồ khác thì không quản.

Nhìn Định la bàn, lại lấy tờ giấy đã ố vàng kia ra, tôi căn cứ theo phương vị trên đó mà tiếp tục đi về phía sau.

Núi Tiểu Liễu không nhỏ, vòng đến chỗ sườn núi ở mặt bên kia núi, tốn của tôi mất khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ.

Giây phút nhìn thấy mặt sau núi, tim tôi lại càng đập điên cuồng!

Lập tức liền đoán chắc, thứ ông nội dùng là Tọa sát pháp trong Táng huyệt tam pháp, để an táng cái xác dữ đó!

Mặt sau núi này cũng là chỗ Lũng, có điều thế núi của nó quá đầy đặn dốc đứng, long khí quá mức mạnh mẽ dữ dội, đã hình thành sát khí.

Ở chỗ thế núi dốc đứng nhất, lại cứ thế mà bị đào xuống một cái hố lõm, hơn nữa từ phía dưới cái hố lõm này, có một dòng nước đang ồ ồ chảy ra...

Từ trên xuống dưới, cứ thế chảy thẳng xuống phía dưới núi.

Tốc độ của dòng chảy này không nhỏ, hoàn toàn chính là sông ngầm ở trong núi!

Tôi nhanh chân đi đến phía trước cái hố lõm bị đào ra đó, cả cái hố lõm khoảng tầm hơn mười mét vuông, năm đó để đào chỗ này ra, dựa vào một mình ông nội, chắc là phải cần không ít người giúp.

Ở trung tâm của cái hố lõm, có một cái miệng huyệt khoảng hai ba mét vuông, đang không ngừng có dòng chảy đùn ra.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn xuống dưới núi một cái, trong lòng có vài phần đắng chát.

Vốn tưởng thuật phong thủy của tôi đã cao hơn sơ nhập môn không chỉ một bậc.

Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, Minh đường sông Tiểu Liễu ở dưới núi Tiểu Liễu này, hóa ra là sông ngầm do ông nội mở ra ở chỗ Kim khí cực mạnh!

Phong thủy của cả cái thôn Tiểu Liễu, cũng không phải do thiên nhiên hình thành, mà là phong thủy do ông nội vì để táng xác dữ sửa đổi mà thành!

Đột nhiên tôi lại nghĩ đến, luồng gió ác ở bên ngoài kia, cũng là thủ đoạn nhắm vào việc ông nội sửa phong thủy mà ra ư?

Tư duy chỉ xẹt qua trong tích tắc, ánh mắt của tôi cũng hướng lên trên một nấm mồ đất nhô lên bên cạnh cái miệng huyệt đó...

Đất mộ toát ra một thứ màu đen khó có thể hình dung được, đen đến mức rợn hồn người.

Đơn giản chỉ là nấm mồ đơn côi, huyệt nguồn, nước chảy, nhìn vẻ như bình bình thường thường, nhưng trên thực tế lại ngầm chứa vị trí phong thủy mạnh đến cực điểm.

Trong đầu tôi lại vọt ra một câu nói, đại đạo chí giản, có phải chính là như thế này không?

Mở ra một dòng sông, an táng một nấm mồ, không những đạt được mục đích của ông nội, mà còn càng thành liên đới sửa phong thủy của một thôn làng?

Tôi cực lực khiến hơi thở bình ổn lại, đi đến phía trước nấm mồ đó.

Phía trước nấm mồ còn có một tấm bia mộ, bia mộ làm bằng gỗ, dãi nắng dầm mưa ba mươi năm, nhưng vẫn không khiến nó bị phong hóa mục nát.

Tôi dễ dàng có thể nhìn ra được, thứ gỗ này là gỗ dẻ, cây dẻ là Sinh cơ chi mộc, ở chỗ đất Long huyệt này, cũng không thể nào mục nát được.

Những chữ ở trên tấm bia, thì lại khiến lòng tôi chấn động.

“Tiên Sư Lý Âm Dương tiên sinh, truyền nhân đời thứ hai mươi sáu của Địa tướng Kham dư, Lý Âm Dương chi mộ.”

“Đồ đệ bất hiếu La Trung Lương lập bia.”

Vốn dĩ tôi đã rút cuốc và xẻng ra rồi, mà phát này tay lại run lập cập cả lên.

Không chỉ là tay run lập cập, mà da gà trên người đều nổi liên tục, lông tóc cũng gần như toàn bộ đều dựng đứng cả lên!

Xác dữ này là sư phụ của ông nội, truyền nhân đời trước nữa của Địa tướng Kham dư? Đồng thời cũng là sư tổ của tôi?

Sư tổ mà lại thành Ác thi vũ hóa? Vũ hóa cầu ác?

Âm dương tiên sinh lẽ ra đều nhìn thấu đại bộ phận sinh tử trên thế gian, càng hiểu được đạo lý hưởng sinh khí táng Long huyệt, vũ hóa siêu thoát, sư tổ tại sao lại đi cầu ác, thành xác dữ?

Tôi cũng biết được, tại sao ông nội không trực tiếp diệt bỏ xác và hồn của sư tổ rồi...

Có hai khả năng, hoặc là ông nội không diệt được, ông dù sao cũng chỉ biết Âm thuật, muốn diệt được Ác thi vũ hóa có đầy đủ Âm dương thuật này, đâu phải dễ dàng?

Tôi từng được thấy xác thanh thi động thủ không chỉ một lần, Ác thi vũ hóa sợ rằng còn hung dữ hơn xác thanh thi!

Hoặc chính là khả năng thứ hai, ông nội tập kết người, khống chế Ác thi vũ hóa, nhưng ông không nhẫn tâm xuống tay nổi, nên đem xác chết trấn ở chỗ này, năm đó nó chưa chắc đã có Đan, ba mươi năm đã tới, xác nghén Đan thành, lấy Thi đan ra, khiến xác dữ này không còn ngày rời núi nữa!

Giây phút hai ý nghĩ này nảy ra, liền căn bản không đè nén nổi.

Tay tôi càng run rẩy hơn, nắm chặt cái cuốc, tôi trước tiên quỳ phía trước bia một, lẩy bẩy nói lời xin lỗi: “Sư tổ, La Thập Lục với tư cách là truyền nhân đời thứ hai mươi tám của Địa tướng Kham dư.”

“Hôm nay được thấy phần mộ của người, nhưng bắt buộc phải quật mộ. Âm dương tiên sinh biết đạo lý Long mạch thiên hạ, cần giữ một phương yên lành, hãy mong sư tổ lượng thứ.”

Cố nén sự run rẩy của cơ thể, tôi đứng người dậy, vụt lấy một hơi, bổ mạnh một cuốc lên trên nấm mồ!

Một mảng đất mộ bị tôi đào ra, lực đào trên tay không ngừng nghỉ, tôi tiếp tục vung cuốc đào mồ, tôi sợ tôi mà dừng lại một phát, thì chẳng còn cái gan để tiếp tục đào nữa.

Nấm mồ không lớn, nhưng rất sâu, tôi đào liên tục khoảng tầm nửa giờ đồng hồ, cuối cùng rầm một tiếng, đào trúng quan tài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận