Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 788: CÁO VĂN KHÓA THẦN, BA BẮN BA TRẢM!

Tất cả mọi việc phát sinh quá nhanh, chẳng qua chỉ trong vòng một hai giây, tôi tuy đã phát hiện có dị biến, nhưng căn bản không kịp ngăn chặn.

Hai đạo sĩ lao về phía tôi tấn công kia, sau khi tôi lách người tránh được đòn tấn công của bọn họ xong, động tác còn chưa ngừng, một người đá quét một cú, người còn lại trực tiếp rút luôn phất trần ra, quật một cú thật mạnh về phía giữa ngực bụng tôi!

Cùng lúc này, bốn đạo sĩ còn lại kia phân biệt trái phải trước sau, áp sát đến trước người của Xác âm luyến dương, cơ thể bọn họ nhanh chóng khô héo teo tóp, trong nháy mắt đã biến thành xác khô.

Thân thể của Xác âm luyến dương co giật một phát, hai bên má màu xanh đen bắt đầu hơi hơi run rẩy, đột nhiên, đôi mắt nhắm nghiền của hắn vụt mở ra...

Trong con mắt song đồng tử phát ra khí thế uy nghiêm như Thái Sơn đè đỉnh đầu, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ, thậm chí còn có một thứ thôi thúc muốn quỳ xuống thần phục!

Chính là bởi sự áp chế trên bản năng trong giây phút này, khiến tôi căn bản không hề tránh né, đòn đá quét của một trong hai đạo sĩ trực tiếp đánh trúng cẳng chân tôi, cơn đau thấu tim khiến tôi cảm giác cẳng chân như gãy mất vậy.

Phất trần quật lên ngực, càng khiến tôi bị đánh bay ra ngoài ba bốn mét, xương lồng ngực giống như nứt gãy, tôi rơi mạnh xuống đất, máu huyết toàn thân càng cuộn trào.

Càng khiến lòng tôi lạnh ngắt nữa, là tôi bị đánh vào bên trong sương mù, trước mắt chỉ còn lại sương mù ánh lên màu xanh đen, làm gì còn nhìn thấy Xác âm luyến dương nào?!

Tiếng bước chân gấp gáp truyền lại, mặt tôi lần nữa biến sắc, hai đạo sĩ đó, còn chưa chịu dừng?!

Tôi lật người định bò từ dưới đất dậy, đồng thời vụt vung Thượng phương Trảm mã kiếm trong tay một phát!

Thời điểm nguy cơ sinh tử, tôi cũng không cách gì tiếp tục bận tâm đến tính mạng của hai đạo sĩ kia nữa, tôi nương tay, thì người chết bèn sẽ là tôi!

Trảm mã kiếm trong tay tôi vụt đâm một phát về phía bên phải nơi có âm thanh gần nhất.

Tôi rõ ràng cảm nhận được mũi kiếm đâm xuyên da thịt, nhưng lúc này, một bàn tay lại túm mạnh lấy cổ tay đang nắm chuôi kiếm của tôi, giây tiếp theo, bả vai bên trái cũng bị ấn chặt lấy.

Bọn họ lại gần rồi, tầm nhìn mới hơi rõ hơn một chút, có điều lúc này sương mù thực sự là quá dày đặc, cho dù gần ngay trước mặt, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy hai cánh tay của bọn họ.

Vị trí tay phải có cảm giác ấm nóng, trong khóe mắt tôi nhìn thấy có máu thuận theo Thượng phương Trảm mã kiếm chảy ngược lại.

Tôi hự lên một tiếng, định giằng ra, nhưng sức lực của bọn họ lớn đến vượt quá mức tưởng tượng, tôi căn bản không giằng ra được.

Trong lòng sốt ruột, đồng thời càng khiến tôi kinh hãi nghi hoặc là: Lẽ nào mấy người Liễu Tam Nguyên cũng xảy ra vấn đề gì rồi?

Chứ nếu không tại sao đến giờ còn chưa ra tay?

Sương mù lớn như thế này, mà bọn họ không nhìn thấy?

Giây phút nghĩ đến đây, bèn có một tiếng quát lạnh lùng xuyên thấu bầu trời đêm, không ngừng vang vọng trong làn sương mù.

“Hậu thổ, Minh đường, Thiên mạch, U đường!”

“Đạo sĩ chính phái nhà họ Liễu, Liễu Tam Nguyên, chiếu cáo ngũ lộ U Thần, hung hồn bất kính, kinh phạm Thần Đế, kính Hậu đức khoan dung, cho vong hồn yên ổn!”

“Bốn phương gương đồng trấn trận, một cây phất trần làm tâm! Bày cờ phướn ngũ sắc, họ Cung hoàng bạch phướn, họ Thương thanh bạch phướn, họ Giác thanh lục phướn, họ Vi thanh hồng phướn, Vũ Âm thanh hắc phướn, lập bổn Âm nguyên Liễu Thị, thượng phong Thiên Nguyên, hạ phong Địa Giới, yêu ma quỷ quái không chỗ ẩn mình!”

Tiếng quát của Liễu Tam Nguyên lạnh lẽo sát phạt, Cáo văn khóa thần này từ trong miệng ông ta quát ra, đúng thật là chấn động lòng người, sát khí ác liệt!

Liễu Dục Chú lần đó, rõ ràng thiếu mất sự sắc bén này, lúc gã sử dụng Cáo văn khóa thần, phần nhiều là sự nghiêm túc oai phong.

Giây phút Khóa thần chú vang lên, hai tên đạo sĩ túm lấy tay tôi này, lập tức liền như bị khóa lại vậy, bất động không nhúc nhích...

Sương mù dày đặc nhanh chóng tan ra, mấy giây sau, sương mù trên cả khu đất trống đã hoàn toàn biến mất.

Tầm nhìn lại lần nữa trở nên rõ nét, hai đạo sĩ ở bên cạnh kia, đột nhiên buông tay tôi ra, một người vẻ mặt ngơ ngác ngơ ngẩn đứng thẳng, người còn lại bị tôi đâm xuyên bụng dưới, vẻ mặt gã đau đớn, lùi ra sau xong bèn cuộn người ngã ra đất, ôm lấy bụng dưới không ngừng co giật.

Giàn lửa quây xung quanh cả khu đất trống, đang cháy phừng phừng.

Lúc này đã không còn là ngọn lửa yếu ớt ban nãy nữa, mà là lửa cháy mãnh liệt!

Thậm chí còn có tiếng tanh tách không ngừng truyền lại.

Cái Xác âm luyến dương đó sừng sững bất động ngồi trên thành cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng, hai tay chống đầu gối, giống như Thái Sơn, xung quanh người hắn là sáu cái xác khô.

Tiếng bước chân nhanh chóng lại gần phía tôi, rất nhanh, Trần mù và Lưu Văn Tam đều đã đến bên cạnh tôi.

Những đạo sĩ lúc trước đứng phía trước giàn lửa thì toàn bộ đều lùi sau tản ra.

Trong khu đất liền chỉ còn lại năm người Liễu Tam Nguyên, Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương cùng với Liễu Dục Chú.

Hơn nữa năm người này, đã phân tán đến bốn phía! Trong tay bọn họ mỗi người một cây cờ phướn, cắm vào năm phương vị, vừa vặn bao vây khu đất trống này lại.

Ở chỗ khoảng trống giữa các cây cờ phườn đều đặt một chiếc gương đồng.

Trên người mỗi người bọn họ đều có phất trần, có điều tôi cảm giác, tâm trận chắc là cây của Liễu Tam Nguyên.

Chẳng trách bọn họ không thể khống chế thế cục ngay lập tức được, dù sao khu đất trống này cũng quá lớn, muốn dùng Cáo văn khóa thần, chỉ mỗi việc phân tán cắm cờ phướn, đã cần một thời gian nhất định rồi.

“Thập Lục, mày không sao chứ?” Lưu Văn Tam cảnh giác nhìn Xác âm luyến dương, hạ giọng hỏi tôi.

Tôi thở dốc một tiếng, cử động cơ thể, phần ngực bụng vẫn đau buốt từng cơn.

“Không có gì đáng ngại... Khả năng bị thương đến xương sườn rồi.” Khóe miệng tôi giật giật, cười khổ nói một câu.

“Xương sườn bị thương rồi, mà còn bảo là không sao?” Lưu Văn Tam trợn mắt một phát, lại nhìn sang hai đạo sĩ bên cạnh, thần sắc rõ ràng đã có sát khí rồi.

Trần mù trầm giọng nói: “Bọn họ bị trúng vong, có điều chắc không phải là do cái Xác âm luyến dương kia, nó vừa nãy rõ ràng vẫn bị Ngọc tỷ trấn, cũng không thể nào là mấy người Liễu Tam Nguyên động chân động tay, chuyện đã thế này, bọn họ không thể nào làm như vậy, huống hồ đạo sĩ cũng không có bản lĩnh khiến người ta bị vong nhập.”

Lòng tôi càng trầm xuống vài phần, chằm chằm nhìn về hướng của Xác âm luyến dương.

Tôi đã không còn tâm trạng để bàn bạc gì với Trần mù và Lưu Văn Tam nữa cả, mạng của sáu đạo sĩ, Ngọc tỷ bị vỡ, Xác âm luyến dương này, chúng tôi còn có thể đối phó sao?

Hai tay nắm chặt lấy Trảm mã kiếm, ngực bụng lúc lại đau nhói, khiến tôi càng tỉnh táo.

“Phải liều mạng rồi, chú Trần, chú Văn Tam, nếu không mọi người đều phải chết ở đây, cái Xác âm luyến dương này một khi chạm phải, liền sẽ bị rút cạn tinh huyết dương khí, da thịt thân thể đều không được chạm vào cơ thể hắn, càng không được để bị hắn bắt được.” Tôi hạ giọng cảnh cáo.

Cũng đúng vào lúc này, tln, Liễu Dục Chú, Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương cùng Liễu Dục Chú ở năm hướng, gần như đồng thời lao về phía Xác âm luyến dương.

“Thượng khởi cửu thiên, hạ cáo dư địa, hôm nay trảm cỏ, Ương đi Phúc đến!” Tiếng chú pháp lại lần nữa vang vọng bầu trời đêm.

Liễu Tam Nguyên vụt một phát nhảy bật lên, hay tay ông ta quật mạnh một phát về phía Xác âm luyến dương!

Lập tức từ trong ống tay áo của ông ta, có mũi tên bắn vọt ra ngoài!

“Đạo sĩ bắn tam tiễn, nhất tiễn bắn Thiên ương! Nhị tiễn bắn Địa ương! Tam tiễn bắn Quỷ ương!”

“Bắn đoạn hung ác quỷ, vĩnh viễn rời quê hương!”

Giây tiếp theo, tiếng hô đồng loạt của bốn người Liễu Dục Chú, đồng thời vang vọng.

“Trảm xác tam đoạn! Nhất trảm trừ Thiên ương, yêu ma đều thương tổn, Tinh Thần tới hộ vệ, Nhật Nguyệt hiển tam quang!”

“Nhị trảm trừ Địa ương, Mậu đã tọa Trung phương, phục thi đều hóa tán, ma quỷ cũng tiêu vong!”

“Tam trảm trừ Quỷ ương, quỷ quái ẩn náu hết, vong hồn siêu tiên giới, trong huyệt vĩnh cát tường!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận