Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 987: TƯỚNG CÁCH SÁT PHỤ

Lão già trộm thọ đó vào lúc bản thân trúng kịch độc của nấm đầu xác, từng nói tôi quản quá nhiều chuyện bao đồng, sẽ chết bởi châm nến người, còn Trương Nhĩ sẽ bị trăm xác móc tim!

Cố Nhược Lâm lúc này, trong cơ thể vẫn là hồn đồng nhân sao?

Là Trần mù bứt hồn cô ta rồi, hay là, lão đã tăng tốc sự tiêu vong của hồn phách con gái Trương Nhĩ?

Đây, sợ rằng là một màn kịch.

Bởi vì tôi cũng hiểu Trần mù, nếu đúng có chuyện thật, lão cũng không thể nào bị bắt.

Khoảnh khắc trong đầu tôi suy nghĩ, Trương Nhĩ đã lại gần Cố Nhược Lâm rồi.

Chân lão tập tà tập tễnh, nhưng tốc độ bước đi không hề chậm chút nào.

Lúc đến trước mặt Cố Nhược Lâm, tiếng cười của lão ngừng lại, trong tay phải đột nhiên mò ra một con dao găm.

Con dao găm này nhìn như bình thường, chỉ là không biết bên trên liệu có tẩm độc hay không.

“Con gái ngoan, thằng mù để bố, La Thập Lục giao cho con đấy.” Giọng điệu của Trương Nhĩ trở nên hưng phấn một cách khác thường.

Con dao găm trong tay lão nhanh như bay cắt về phía cổ của Trần mù!

Tốc độ của lão cực nhanh, căn bản không phải giống như kiểu nói với tôi, là phải đi hành hạ Trần mù rồi mới lấy mạng của lão, mà là trực tiếp động thủ luôn!

Có thể tưởng tượng, sự kiêng dè của Trương Nhĩ đối với Trần mù!

Cố Nhược Lâm đột ngột nhấc tay lên.

Động tác của cô ta rất nhẹ nhàng, giống như định vuốt ve khuôn mặt của Trương Nhĩ vậy.

Động tác của Trương Nhĩ rõ ràng khựng lại một chút, có điều lại không hề tránh né Cố Nhược Lâm.

Vừa vặn vào lúc này, Trần mù cũng động rồi!

Lão vốn đang cúi đầu, trông như bộ dạng đờ đẫn, ngơ ngẩn mất hồn, lúc này lại vụt nhấc cánh tay phải lên, một phát túm lấy cổ tay đang cầm dao găm của Trương Nhĩ!

Đồng thời thay phải của lão nhanh như cắt rút trảm quỷ đao ở thắt lưng ra.

Chỉ nghe “Xoẹt!” một tiếng khẽ vang lên, giây tiếp theo, cánh tay trái của Trương Nhĩ, bèn bị bắn cao lên! Trong tiếng hét thảm, máu tươi bắn tung tóe!

Trần mù thì càng là nhảy vọt lên ngay tại chỗ, “Rầm!” một tiếng trực tiếp ngồi luôn lên trên vai của Trương Nhĩ, hai chân đột ngột xếp bằng, cẳng chân kẹp chặt lấy cổ của Trương Nhĩ!

Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh, Trương Nhĩ còn chưa phản ứng lại, liền đã hét thảm lên, quỳ mạnh xuống dưới mặt đất.

Cùng lúc này, Trần mù nhảy vọt lên không, trong tay vẫn cứ túm chắc lấy cổ tay phải của Trương Nhĩ, giây phút chạm đất dùng sức giật mạnh ra sau một phát!

“Rắc!” một tiếng xương gãy giòn giã vang lên, rõ ràng là cánh tay còn sót lại này của Trương Nhĩ, cũng triệt để gãy rồi...

Giây phút đó, không khí dường như đều đông cứng lại thành băng!

Sát khí, căm hận, dường như gặm nhấm tất cả mọi thứ xung quanh!

“Chém một cánh tay của mày, là vì di hài bố mẹ tao, lúc ông bà còn sống, bèn đã gặp đại biến, chết không nhắm mắt, không cách gì đầu thai, còn phải bị mày đào phần quật mộ, nỗi đau trong tâm tao, hận không thể rút gân róc xương mày! Cái đau mất tay này, là lãi mà tao thu!”

Trong giọng nói khản đặc của Trần mù toát lên vẻ hung ác và lửa giận không đè nén nổi.

“Bẻ gãy cánh tay này của mày, là phần lãi thu cho Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi, Lưu Văn Tam là anh em của tao, đừng nhìn bọn tao bây giờ cãi cọ ồn ào, lúc còn trẻ, nó ban đêm xuống nước vớt xác, ban ngày theo tao chạy nghề của Thần bà, làm đôi mắt của tao! Nó có hiếu hay bất hiếu, còn không đến lượt mày nói này nói kia!”

Còn chưa dứt lời, Trần mù đã lại dựng đứng hai tay, giơ cao trảm quỷ đao lên, đúng là định từ đỉnh đầu đâm xuyên qua đầu của Trương Nhĩ!

Lòng tôi kinh hãi, Trần mù, hóa ra định giết Trương Nhĩ?!

Không, không đúng, nhìn trên tướng mặt, thì không phải là thế này đâu!

Nhìn từ tướng cách trên mặt, là tướng cách sát phụ!

Còn nữa, Trần mù quyết không được động thủ, nếu không thứ họa tù ngục này, nhất định sẽ hiển hiện!

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, Trương Nhĩ rõ ràng đã đơ cả ra, không hề có tý chút phản ứng nào.

Hoặc là, lão đã không kịp có phản ứng nữa, càng không có cơ hội để phản kháng!

“Chú Trần! Dừng tay!” Tôi không kịp tiếp tục suy nghĩ, gào lên thành tiếng, đồng thời nhanh chóng chạy về phía lão.

Cũng chính vào lúc này, đám hình nhân thanh thi phía sau lưng Cố Nhược Lâm đó, đột nhiên có một hình nhân cử động rồi!

Chiếc hình nhân đó trong nháy mắt đã đứng đến trước người Trần mù, vừa vặn đối mặt với Trương Nhĩ, phân tách hai người ra.

Cùng lúc này, hình nhân thanh thi đó vụt giơ cao hai tay, “Rầm!” một tiếng nặng nề vang lên! Cơ thể của Trần mù bị ném bay ra ngoài!

Đến cả trảm quỷ đao, cũng bay cao lên, cuối cùng rơi xuống, cứ thế cắm thẳng vào trên đỉnh của chiếc xe kia.

Trương Nhĩ cạch một phát quỳ trên mặt đất, cơ thể tàn tạ của lão chẳng biết bởi vì đau đớn hay vì khiếp sợ, mà đang không ngừng run rẩy.

Lão đã ngừng tiếng la hét thảm thiết lại, rất miễn cưỡng mới ngẩng được đầu lên, từ góc độ này của tôi không nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của lão.

Nhưng tôi lại nghe thấy lão run rẩy gọi: “Mạn... Mạn Nhi?” Trong giọng nói này toàn là nghi ngờ chất vấn và không thể tin nổi.

Con gái Trương Nhĩ gọi là Mạn Nhi?

Giây tiếp theo, giọng của Trương Nhĩ biến thành gầm gào hung hãn: “Mày không phải nó! Chúng mày đã làm gì rồi?!”

“La Thập Lục! Trần mù! Liễu Dục Chú! Nhà họ Liễu! Trương Nhĩ tao kể cả có chết, cũng phải hóa thành hồn cùng hung cực ác! Khiến chúng mày toàn bộ chết cùng!” Tiếng gào này vang dội bầu trời đêm, lão ngửa đầu lên, giống như đang nhìn thẳng lên bầu trời.

Lúc này tôi đã lao đến gần trước mặt bọn lão.

Cánh tay của Cố Nhược Lâm hơi hơi nhúc nhích một phát, lại có một hình nhân thanh thi bay hạ tới trước mặt tôi, chặn đường của tôi lại.

“Anh Thập Lục, sự việc này, anh đừng quản, cũng không được quản nữa.” Giọng nói lảnh lót, lẫn với chút run rẩy, Cố Nhược Lâm không hề nhìn tôi, cô ta vẫn cứ đang nhìn Trương Nhĩ.

Trong tròng mắt đỏ quạch của cô ta, rỉ đầy nước mắt, từ từ đưa tay ra, vuốt ve trên mặt của Trương Nhĩ.

“Bố.” Cố Nhược Lâm khẽ gọi.

Hai mắt của Trương Nhĩ đã rời rạc, trong miệng lão đang rỉ máu.

Mặt tôi đột ngột biến sắc, Trương Nhĩ đang cắn lưỡi?

Lão muốn tự sát, còn là tự sát dưới chân quả núi hung sơn này, nơi hung ác đến mức này, nhất định sẽ không biến thành thứ ác quỷ đơn giản!

Cơ thể Trương Nhĩ đột nhiên lại run rẩy một phát, đôi mắt rời rạc của lão, có thêm một tia sáng suốt.

Tư duy trong lòng tôi, lại trở nên vô cùng phức tạp.

Đến cả lòng dạ sắt đá như Trương Nhĩ thế này, mà cuối cùng cũng có lúc ranh giới bị chọc thủng.

Tia sáng suốt đó, khiến Trương Nhĩ ngẩn ngơ nhìn Cố Nhược Lâm, trong mắt dòng lệ đục ngầu chảy xuống.

Cố Nhược Lâm quỳ xuống, cô ta khẽ dựa đầu lên trên vai Trương Nhĩ, mặt áp sát lên trên gò má già nua của Trương Nhĩ.

Giây tiếp theo, hai tay cô ta chúi ra trước, giống như là động tác định ôm lấy Trương Nhĩ, nhưng hình nhân thanh thi phía sau lưng cô ta lại đều đồng loạt hành động.

Bọn chúng chúi nghiêng tiến lên trước.

Phụp một tiếng khẽ vang lên, tay của chiếc hình nhân thanh thi thứ nhất, đâm vào tim của Trương Nhĩ.

Cơ thể Trương Nhĩ run rẩy một phát, máu tươi rỉ ra từ miệng càng nhiều hơn, nước mắt chảy ra từ trong mắt lão cũng càng nhiều hơn.

Ngay tiếp đó bèn là hình nhân thứ hai, thứ ba...

Mười mấy hình nhân thanh thi còn lại, không chỉ từ trước mặt, bên sườn, mà càng là từ sau lưng bao vây lấy Trương Nhĩ, cho dù là hình nhân đang chặn tôi kia cũng bị kéo qua.

Lúc này, đã chẳng nhìn thấy Trương Nhĩ và Cố Nhược Lâm nữa, thứ có thể nhìn thấy chính là một đám hình nhân giấy vây lại thành một vòng tròn.

Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận