Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 703: ĐỐT NGŨ TẠNG, HOẠI NAM CƯƠNG

Mặt Trần mù cũng hơi biến sắc, có điều lão làm sao có bản lĩnh ngăn được Lý Độn Không? Huống hồ bây giờ bị nhập vong là những đạo sĩ thông thường và người làm của nhà họ Phùng này.

Trong thời gian chốc lát này, Viên Hóa Thiệu đã lao đến bên cạnh cái bàn, một phát lật cái bát úp trên mặt bàn ra, cái bát đó là một cái bát gốm sứ không nhỏ, ít nhất có thể đậy kín được đầu của hai người.

Bên dưới cái bát úp, lại là một cái khay, mà thứ ở trong cái khay này, lại còn là một bộ tim gan tỳ phổi thận của người! Bộ ngũ tạng này sớm đã khô đét, thậm chí còn ánh lên thứ ánh sáng như tráng men.

Cùng lúc Viên Hóa Thiệu lật cái bát úp kia ra, những xác chết châm nến người vây quanh chiếc bàn gỗ, lại đồng thời ngã chúi về phía chiếc bàn gỗ.

Giây tiếp theo, cả chiếc bàn gỗ đều bị ngọn lửa châm lên, bắt đầu cháy phừng phừng!

Ngũ tạng khô đét trong cái khay, dưới ngọn lửa hun đốt, bắt đầu nhanh chóng tan ra.

Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh, tôi căn bản nhìn không hiểu.

Đây đã không phải là thủ đoạn trong Âm dương thuật nữa, Âm thuật là Phong thủy táng mộ, Dương thuật là bói mệnh xem tướng, đoán người sinh tử cát hung, chết xong yên nghỉ.

Thuật pháp hiện giờ này của Viên Hóa Thiệu, đúng thật là tà thuật!

Giây tiếp theo, trong sân lại đột nhiên truyền lại một chuỗi tiếng la hét thảm thiết.

Những tiếng la hét thảm thiết này, đều là từ miệng của những người làm nhà họ Phùng, cùng với đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán kia phát ra...

Bọn họ gần như đồng thời ôm chặt lấy ngực bụng, đau đớn nhăn nhó quỳ trên mặt đất.

Trần mù thì mặt càng biến sắc mạnh, trực tiếp đặt luôn Lý Độn Không trên lưng xuống!

Càng khiến tôi vô cùng khiếp hãi là, xác chết của Lý Độn Không... hóa ra đã phá rồi...

Ngực bụng của gã, giống như lở loét vậy, nhanh chóng trở nên trống rỗng, thứ chảy ra ngoài bèn là thứ mỡ xác chết khiến người ta buồn nôn...

Lửa nến trên đầu gã ngày càng mãnh liệt, Trần mù nhanh chóng móc ra một tấm vải, trực tiếp quấn thẳng vào phần giữa ngực bụng của Lý Độn Không, nhưng lúc tấm vải đó chạm vào mỡ xác chết, trong nháy mắt cũng rữa nát phân giải.

“Vô dụng thôi, ta sớm đã chuẩn bị chiêu này rồi, Tiên Thiên quẻ bố trận mười sáu nến người, đốt ngũ tạng hắn, phá tinh khí xác hắn, bất kể hắn phá xác dữ đến đâu, cho dù là Ương Sát Nam Cương, cũng không thể nào có cơ hội chống đỡ.”

“Ta đích thực vô ý khiến hắn thành ác quỷ hung sát, dẫn đến việc những năm nay ta không về được Âm dương trạch, nhưng ta cũng sẽ có phương pháp ứng đối.”

“Ngũ tạng của hắn, không những có thể phá bỏ Ương Sát Nam Cương của hắn, còn có thể dụ y tới, La Thập Lục, ta còn phải cảm ơn thứ biến số là ngươi, nếu không phải ngươi móc Thi đan của y đi, ta còn cần khổ nhọc một phen, bây giờ chẳng qua chỉ một cái phá xác, dễ dàng liền có thể thu đi.” Trên mặt Viên Hóa Thiệu, toàn là vẻ hài lòng.

Lòng tôi lại càng ớn lạnh.

Viên Hóa Thiệu lại còn có hai tầng mưu kế như thế này nữa?

Vậy cho dù là Lý Độn Không không ra ngoài, lúc y đối phó với Lý Âm Dương, cũng sẽ triệt để hủy diệt Lý Độn Không.

Chỉ là không biết, Viên Hóa Thiệu liệu có biết, vợ Lý Âm Dương trong Âm dương trạch, xác nữ thanh thi Hà Trĩ cũng đã thành Ương Sát Nữ Cương?

Nếu như phá Ương Sát Nam Cương, cần đốt cháy ngũ tạng nó.

Ngũ tạng của Lý Độn Không sở dĩ nằm trong tay Viên Hóa Thiệu, là bởi vì Viên Hóa Thiệu móc rỗng cơ thể gã, mang gã làm thành châm nến người.

Hà Trĩ thì lại không bị dính phải đòn độc thế này, y chắc không dễ phá bỏ? Hoặc là, còn có phương pháp khác nữa?

Tư duy chỉ trong nháy mắt, khiến tôi càng kinh hãi là, đây đồng thời còn là thủ đoạn gọi Lý Âm Dương ra!

Hơi nghĩ thêm một chút, phương pháp dùng tim gan tỳ phổi thận của con trai, chiêu gọi cha Lý Âm Dương ra, cũng là độc địa đến cực điểm. Trần mù ngoảnh đầu sang, con ngươi màu xám trắng quét qua trên người Viên hóa Thiệu.

Liễu Dục Chú lúc này, đột nhiên cũng cảnh giác đến cực điểm, giống như có thứ uy hiếp vô cùng lớn nào đó đang tới gần vậy.

Trời, đột nhiên tối đen.

Tối đen một cách bất ngờ không chút điềm báo, ngay tiếp đó lại là một tiếng sấm sét nổ ầm, tia chớp xé rách bầu trời đêm, một cái cây già ngoài cổng bị sét đánh trúng, ngược lại bắt đầu bốc cháy phừng phừng, hình thành một nguồn sáng chiếu rọi.

Đương nhiên, trong gian chính cũng có ánh đèn, rìa sân cũng có đèn compact sáng lên thứ ánh sáng ảm đạm.

Đám châm nến người trong sân kia đã hoàn toàn đốt cháy cái bàn vuông, chỉ còn sót lại một cái khay đang nướng trong ngọn lửa, tim gan tỳ phổi thận của Lý Độn Không đặt bên trên, đã triệt để bị đốt tan.

Chẳng biết Viên Hóa Thiệu xử lý qua chúng như thế nào, mà chúng giống như cục sáp nến vậy, nhiệt độ cao bèn tan chảy ra.

Viên Hóa Thiệu khom người, tay của y đột nhiên thò vào trong cái khay đó, trong nháy mắt, trên tay y bèn là thứ mỡ bẩn trong màu đỏ thẫm ánh lên màu vàng đục.

“Liễu đạo trưởng... Đừng để y cứ thế này lôi kéo Lý Âm Dương ra, tôi có trực giác, với phương pháp này, y hoặc giả còn có thể khống chế được Lý âm Dương...” Tôi gấp rút nói.

Dù gì vừa nãy những lời Viên Hóa Thiệu Nói bèn là như vậy, chúng tôi không dám đánh cược...

Huống hồ Viên hóa Thiệu không thể nào là kẻ ngốc, bây giờ y đang đối phó với chúng tôi, chẳng lẽ lại còn lôi Lý Âm Dương ra, để cùng chúng tôi đối phó với y?

Khả năng duy nhất, chính là y đã sớm có thủ đoạn khống chế Lý Âm Dương rồi!

Phá xác, ngược lại là tạm thời tác thành cho y!

Liễu Dục Chú mặt sầm như nước.

Tôi nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay còn toàn là mồ hôi.

Hiện giờ tôi chẳng có cách gì đối phó Viên Hóa Thiệu nữa, lúc này tôi không những hai tai đau đớn, ngón tay, mắt cá chân còn càng vô cùng đau buốt, sau lưng cũng nặng đến mức sắp không giữ thẳng nổi.

Giây tiếp theo, người hành động trước ngược lại là Trần mù!

Lão không nhìn Lý Độn Không nữa, một tay giữ trảm quỷ đao, một tay giữ gậy khóc tang bằng đồng, lão tung người nhảy lên cao một phát, chạm đất bèn đã ở hai ba mét phía ngoài, lại dồn lực bật một phát, bèn chặt chém hướng thẳng vào đầu mặt của Viên Hóa Thiệu!

Lúc này Viên Hóa Thiệu đang giơ tay, định đem thứ mỡ bẩn đó bôi lên trên mặt!

Động tác của Trần mù quá nhanh, mắt nhìn giây tiếp theo là sẽ chém trúng đầu mặt của Viên Hóa Thiệu!

Thế nhưng đúng vào lúc này, trong đống lửa của đám nến người kia đột nhiên rầm một tiếng nặng nề vang lên, giống như kiểu vỡ tung khi có thứ cháy đến lúc kịch liệt, một cái đầu lâu còn mang theo lửa cháy nổ bay ra ngoài, trực tiếp đập về phía ngực của Trần mù. Trần mù mặt hơi biến sắc, lách người một phát, xoay người một trăm tám mươi độ giữa không trung, né sang phía bên cạnh.

Cùng lúc lão chạm đất, tay của Viên Hóa Thiệu cũng đã ấn lên trên ấn đường của mình.

Liễu Dục Chú đột nhiên lật bỏ đạo bào trên người!

Quần áo trên người ngoài phần thắt lưng đang buộc ra, toàn bộ đều bị lật xuống, hình hài cơ bắp trên người Liễu Dục Chú vô cùng rõ nét, ngoài những vết thương lúc trước tương đối thê thảm ra, cả thân người trông đều vô cùng cường tráng, không giống như vẻ gầy gò khi mặc đạo bào lên.

Thắt lưng của gã hóa ra vẫn còn quấn một vòng những thanh kiếm nhỏ hơn so với kiếm đồng thau mà lúc trước gã sử dụng.

Những thanh kiếm này giống như lá liễu vậy, dính sát trên cơ thể Liễu Dục Chú.

Thứ đồng thời để lộ ra ngoài, còn có chiếc nỏ buộc trên cẳng tay gã.

Liễu Dục Chú đột nhiên rút một thanh kiếm đồng thau dài mảnh ra, rạch một đường trên ngực mình, đường rạch này từ trái sang phải, lập tức máu tươi chảy dài, chỗ máu này toàn bộ đều chảy đến vị trí eo bụng gã, thấm đẫm lên trên những thanh kiếm đồng thau khác.

“Khổng Thánh ban ta Tâm lung linh, ta tất trả thệ với Thiên Đình, lấy huyết mạ kiếm diệt tà quái, lấy tâm phá ma chết không ngại!”

Liễu Dục Chú hô dài một tiếng, gã kéo lấy dây vải buộc những thanh kiếm mỏng trên thắt lưng này, giật một phát thật mạnh ra trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận