Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 146: BÓI THIÊNG, CŨNG BÓI MỆNH



Lời của Lưu Văn Tam rất thẳng thừng!

Ban nãy tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không nói thẳng ra như thế...

Cùng lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên lại tiếp tục nói một câu: “Xưởng trưởng Châu, anh là người thông minh, chẳng lẽ lại nghe không hiểu những lời ban nãy Thập Lục nói?” Bị một phát thế này, sắc mặt của xưởng trưởng Châu trở nên vô cùng ngại ngùng.

Tôi thì ngược lại ngẩn người ra.

Tiếp đó, tôi nheo mắt lại.

Nếu không phải Lưu Văn Tam nói một câu như thế, tôi đúng là không nghĩ đến thật!

Xưởng trưởng Châu gia nghiệp lớn như thế, gã lại không hiểu ý những lời mà tôi nói sao?

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam lại lắc lắc đầu.

Xưởng trưởng Châu lúc này mới vội vàng mở mồm, mất tự nhiên nói: “Lưu tiên sinh, anh xem anh, sao lại nghĩ tôi như thế chứ, dù gì tôi cũng từng cùng sống chết với hai người...”

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, bập một hơi, nhả ra một vòng khói.

Lão giơ tay ra vỗ vỗ vai xưởng trưởng Châu, sau đó liếc tôi một cái, nói: “Xưởng trưởng Châu, Thập Lục là người tốt, càng là đứa dễ mềm lòng, nó còn nhỏ tuổi, bụng dạ không lắm trò.”

“Nhưng tôi hy vọng, lúc anh cầu chúng tôi giúp đỡ, cũng thành thật một chút, như thế Thập Lục mới hết lòng giúp anh được, anh hiểu ý tôi chứ?”

“Dù gì vợ anh vẫn còn ở dưới sông Dương, anh vẫn còn phải cần đến Lưu Văn Tam tôi.”

“Nếu như Thập Lục gặp chuyện gì bất trắc ở đâu, anh nghĩ tôi còn đi cùng anh xuống sông Dương không? Là vợ anh quan trọng, hay là thằng bạn không chịu nghe lời Thập Lục khuyên của anh quan trọng, chắc anh cũng phân biệt được chứ?”

Trên trán xưởng trưởng Châu, lập tức đổ đầy mồ hôi.

Mí mắt gã giật điên cuồng, lau bỏ mồ hôi, lại đưa cho Lưu Văn Tam một điếu thuốc.

“Lưu tiên sinh, lời của anh rất khẳng khái, tôi biết rồi...”

Tiếp đó xưởng trưởng Châu lại dùng bộ dạng đáng thương cúi gập người trước mặt tôi: “La âm bà, cậu đừng để bụng, ban nãy là tôi nhất thời hồ đồ.”

Trong lòng tôi có hơi thở phào, cũng hơi dễ chịu hơn chút.

Tâm địa con người của xưởng trưởng Châu không phải xấu.

Rất đáng quý nữa là, gã cũng rất thẳng thắn, bị chỉ ra vấn đề, là có thể xin lỗi ngay tại chỗ.

Đương nhiên, tôi nghĩ lại cũng thấy sợ.

Người già thành tinh!

Giờ còn đi bên cạnh Lưu Văn Tam, xưởng trưởng Châu khích tôi như thế, lão còn chỉ ra.

Chứ đổi thành người khác thì sao?

Nếu như Lưu Văn Tam không có đây, người khác lại khích bác cảm xúc của tôi như thế, kiểu gì cũng không được để người khác đứng im chịu đòn, tôi liệu có nhất thời máu xông lên não, liền đi giúp đỡ?

Rồi sau đó rước phiền phức lớn vào người, thậm chí còn bỏ cả mạng vào đó!

Trong lòng tôi càng cảnh tỉnh mình! Không những không được nói năng linh tinh, càng không được tùy tiện tin người khác! Cũng đừng có vì lời nói của người khác, mà bị kích động tâm trạng!

Trong lúc tôi suy nghĩ xuất thần, xưởng trưởng Châu vẫn cúi người trước mặt tôi, tôi phản ứng lại, sau đó nói: “Không sao xưởng trưởng Châu, anh cũng là sốt ruột muốn cứu Dư Sơn, dù gì cũng là bạn bè thân thiết, tôi vốn cũng chẳng nhận lời, nên cứ coi như chưa có gì xảy ra đi.”

Xưởng trưởng Châu như được đại xá, lau bỏ mồ hôi trên trán, rồi lại cười hề hề nịnh nọt với Lưu Văn Tam, bảo Lưu Văn Tam đừng giận.

Đợi lúc nào về gã kiếm một thùng ‘Thiên triều thượng phẩm’ mang qua thôn Liễu Hà!

Lưu Văn Tam lập tức sáng mắt lên, liên tục khen xưởng trưởng Châu biết đối nhân xử thế.

Trong lòng tôi cười khổ.

Lưu Văn Tam thích uống rượu, cũng chẳng biết là chuyện tốt hay xấu, tôi đột nhiên bắt đầu lo lắng, sau nãy lão liệu có vì một ngụm rượu mà ảnh hưởng đến công việc không...

Trong thời gian suy nghĩ, tôi vô thức ngẩng đầu lên, nhìn sang phía ngôi biệt thự cạnh bên nhà Dư Sơn.

Khiến đồng tử mắt tôi co mạnh lại là, cánh cửa sổ ở tầng nằm dưới cái ống khói, lại mở ra rồi!

Lúc này rèm cửa bị kéo ra, một gã đàn ông đứng ở vị trí cửa sổ, đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Giây phút đó, tôi dường như nhìn đối diện với ánh mắt gã.

Lạnh lùng, bình thản.

Dường như gã đang nhìn tôi!

Thậm chí tôi còn cảm nhận được một thứ cảm xúc!

Gã đang bảo tôi cút!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác của tôi...

Giây tiếp theo, gã liền ngẩng đầu lên không đếm xỉa đến tôi nữa, ánh mắt nhìn ngang sang biệt thự nhà Dư Sơn, cũng chẳng biết là đang nhìn cái gì.

Tôi đột nhiên nhớ ra, ban nãy phía sau ô cửa sổ đó, là một người đàn bà....cũng đang nhìn về phía chúng tôi....

Kỳ thực ban nãy nói với Dư Sơn, bảo hắn hỏi xem vợ hắn Trần Dung Dung vừa đi đâu, vốn cũng có vài phần suy đoán.

Đồng thời trong đầu tôi còn có một vài bí ẩn ngắt quãng, lúc này lại lờ mờ có cảm giác bản thân đang kết nối chúng lại với nhau rồi.

Cũng vào lúc này, chiếc Maybach của xưởng trưởng Châu đã tới.

Sau khi chúng tôi lên xe, liền từ từ lái ra phía ngoài khu phố.

Lúc đi qua căn biệt thự liền kề, xưởng trưởng Châu đột nhiên gượng cười hỏi tôi.

Thế ngoài việc bảo Dư Sơn đến nhà cầu cạnh, có còn cách nào khác nữa không?

Nhỡ mà Dư Sơn với người đó có thù hằn sâu nặng gì, đối phương cũng vẫn cứ muốn dồn hắn vào chỗ chết thì sao?

Tôi trả lời nói: “Hoặc là trốn, hoặc là bị hại chết, trên đời này vốn chẳng có thứ công bằng định sẵn nào.”

“Đối phương biết phong thủy, Dư Sơn chỉ là một người bình thương, hắn không có tư cách ra điều kiện, chỉ có thể chấp nhận.”

Mặt xưởng trưởng Châu lập tức tái nhợt.

Gã há to mồm, nhưng chẳng nói được lời nào.

Tôi lại im lặng một lát, nhưng suy nghĩ đứt quãng kia, hoàn toàn hình thành một hình mẫu trong đầu tôi.

Sau đó tôi mới nói: “Có điều, tôi chắc là đã đoán ra một ít nguyên nhân rồi.”

“Xưởng trưởng Châu, nếu anh là anh em chí cốt với Dư Sơn thật, thì anh đi khuyên hắn ly hôn.”

“Ly hôn, chắc là có thể cứu được hắn.”

Xưởng trưởng Châu lại ngẩn người ra.

Mặt gã ngơ ngác: “La âm bà, đây lại là vì lý do gì? Lẽ nào, chuyện này có liên quan đến việc vợ nó ngoại tình?”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Chuyện này anh cũng đừng hỏi thêm, đối phương là một phong thủy sư, hơn nữa cũng không yếu, biết nhiều quá, đối với anh mà nói không phải chuyện tốt đẹp gì.”

“Cái này...”

Sắc mặt xưởng trưởng Châu thay đổi mấy lần liền, sau đó gật gật đầu: “Rồi, La âm bà tôi biết rồi, tôi đưa hai người về, rồi gọi điện cho Dư Sơn! Nói rõ ràng với nó, khuyên nó thêm!”

Cùng lúc này, Lưu Văn Tam bất chợt mở mồm hỏi tôi muốn đi đâu?

Về thôn Liễu Hà hay là vào trong thành phố tìm một khách sạn ngủ một đêm?

Ước chừng Dư Sơn mà có bán nhà thì một hai hôm cũng không xong được, tôi muốn xem phong thủy cho hắn, cũng chẳng phải việc ngày một ngày hai.

Câu nói này của lão cũng kết thúc triệt để câu chuyện giữa tôi và xưởng trưởng Châu.

Tôi do dự một chút, sờ sờ lên ngực.

Sau đó nói: “Chú Văn Tam, hay là tìm cái khách sạn ở? ngày mai cháu còn có việc phải làm, cháu thấy là trước đây cháu còn chưa nghĩ thông, bây giờ cháu nghĩ rõ ràng rồi.”

Thần sắc Lưu Văn Tam lộ ra vài phần ngạc nhiên.

“Nghĩ rõ cái gì thế?” Rõ ràng, lão chưa hiểu ý của tôi.

Tôi cũng nhe răng ra cười: “Cháu nghĩ rõ ràng một chuyện đại sự.”

“Chú Văn Tam, chú nghe qua Thiết khẩu Kim toán Trương Cửu Quái chưa?”

Sắc mặt của Lưu Văn Tam, đột ngột trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Cứ thế mãi một lát sau, lão mới thở dài một tiếng, sắc mặt có chút phức tạp.

Châm một điếu thuốc, Lưu Văn Tam rít một hơi hết một điếu, gần như cả xe toàn là khói thuốc.

Lão mới lẩm bẩm nói một câu: “Thiết khẩu Kim toán Trương Cửu Quái, Âm thuật tiên sinh La Trung Lương.”

“Thập Lục, chú trước giờ đều biết ông nội mày chính là La Trung Lương.”

“Mày có thể biết thuật đỡ âm linh xem phong thủy này, tuy chú thấy ngạc nhiên, nhưng đều hợp tình hợp lý, lúc mày biết xem tướng, chú Văn Tam mày mới thực sự cảm thấy nhìn không thấu mày nữa.”

“Phải biết là, giới phong thủy đều đồn Thiết khẩu Kim toàn và Âm thuật tiên sinh là đồng môn, nhưng lại ghét bỏ khinh miệt lẫn nhau, đến chết cũng không qua lại! Hai người bọn họ tuyệt đối không thể có chung một đệ tử! Vậy mà mày lại biết đỡ âm linh xem phong thủy, rồi lại biết xem tướng bói mệnh... Còn kế thừa từ hai người họ...”

“Trương Cửu Quái có thiêng thế thật không? Cách bao nhiêu năm như thế, mà lại truyền nghề cho mày?”

Tôi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Im lặng mất mấy giây, tôi mới trả lời: “Ông ấy bói đúng là thiêng thật, nhưng cái ông ta bói, cũng là mệnh.”

“Thế việc đại sự mà mày nghĩ rõ ràng, là chuyện gì, có liên quan đến Trương Cửu Quái?” Lưu Văn Tam bập bập lại châm một điếu thuốc, nheo mắt rít một hơi.

Tôi cười khổ một cái, nói: “Chú Văn Tam, chú trí nhớ kém thế, chú quên là, cháu từng đưa cho chú xem thứ gì sao?”

Lúc này xưởng trưởng Châu lại đần mặt ra hỏi chúng tôi: “La âm bà, cậu với Lưu tiên sinh nói cái gì thế, tôi nghe mà như ở trên mây vậy.”

Tôi không trả lời câu hỏi của xưởng trưởng Châu.

Mà bảo với gã, có những thứ không được hỏi, thì đừng có hỏi!

Tiếp đấy tôi mới nói, bảo gã đưa bọn tôi tới một khách sạn, tốt nhất là gần đấy có tiện vàng lớn nhất thành phố Khai Dương!

[Tác giả có lời muốn nói] Nếu như cảm thấy nhớ không được rõ lắm, có thể xem lại chương 97, Thiết Khẩu Kim Toán Trương Cửu Quái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận