Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 299: BÁT QUÁI ĐỊNH LÝ, BỎ NHÀ TÌM XÁC

“La tiên sinh, có người!” Tốc độ bước đi của Phùng Bảo rõ ràng nhanh hơn không ít.

Trong lòng tôi cũng căng thẳng hơn nhiều, bước theo lên phía trước.

Như thế ngược lại sắp vượt qua tốc độ của Trần mù rồi.

Trong nháy mắt, chúng tôi đã đến sau lưng người kia.

Kỳ thực trong lòng tôi cũng rất căng thẳng, đây chính là núi Vô Thổ, lẽ nào nhanh như vậy mà đã gặp được xác chết của Trương Cửu Quái rồi?

Nếu như thế thì, tất cả ngược lại là tiện hơn rất nhiều, chúng tôi đem theo xác chết là có thể rời đi!

Phùng Bảo vội vàng bước lên trước mặt người kia.

Sắc mặt của hắn đột ngột trở nên kinh hãi, sợ đến hét lên một tiếng, rồi một phát ngồi bệt xuống dưới đất.

Ngao sói cũng bất chợt xù hết lông lên, nhe nanh nhe lợi chằm chằm nhìn người đó, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.

Trần mù một phát ấn lấy bả vai tôi, giọng nói khàn khàn: “Đừng chạm vào nó.”

Tôi cũng đã nhìn rõ khuôn mặt của cái người đó....

Vị trí dưới cằm của hắn toàn là râu ria, trông giống như là thứ rễ phụ màu trắng, cả khuôn mặt nhăn nhúm sưng vù lên, nửa khuôn mặt giống như là đầu khỉ, trên người mặc quần áo vải thô, còn cõng theo túi đồ hành lý.

Tôi cũng cực kỳ mất tự nhiên. Đây không thể nào là xác chết của Trương Cửu Quái được nhỉ? Dù gì cũng là một đời Thiết khẩu Kim toán, xác chết mà thành cái bộ dạng nhếch nhác thế này thật, thì sợ là chết cũng không nhắm mắt nổi.

“Chắc là cũng là người có mưu toan lên núi Vô Thổ này, chết ở đây.” Trần mù đột ngột mở miệng nói: “Thứ trên người nó chắc là một loại độc, đừng có động chạm linh tinh.”

“Thập Lục, chắc đến chỗ này là tương đối rồi, Mã Bảo Nghĩa chỉ còn thiếu một bước nữa là tới, chú đoán Trương Cửu Quái rất có khả năng đã vào trong mộ Kế Nương. Mày có thể tìm ra mộ ở đâu không?” Trần mù vẫn chưa dứt lời, tiếp tục nói.

Tôi định thần lại, nhìn quét một lượt bốn phía xung quanh.

Nhìn lướt qua, xung quanh có không ít ngọn núi tuyết, ngoài lối đi dài hẹp mà ban nãy chúng tôi đi ra, ở đây càng giống như một vùng đất bị băng giá cách ly với bên ngoài.

Mà vị trí phía trước xác chết còn có một cái hồ băng.

Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng lạnh lẽo, trông giống như một viên ngọc trong vắt, ánh lên quầng sáng mờ.

Cũng bởi vì ở đây quá rộng rãi, tầm nhìn chẳng có trở ngại gì... Ngược lại khiến tôi chẳng biết bắt đầu tìm từ đâu.

Chỉ nhìn một cái đã thấy hết rồi, ngoài núi tuyết ra thì chẳng còn thứ gì khác, đi đâu tìm phần mộ?

Phần mộ lại là âm trạch, không phải là một cái mả đơn thuần, mà cũng có thể là một căn nhà.

Nhưng ở đây, cũng chẳng nhìn thấy có nhà cửa gì á!

Đầu mày tôi nhíu chặt lại, mò lấy Định là bàn ra, trên trán cũng đã rịn mồ hôi.

Chúng tôi lên đến đây, đã tốn một khoảng thời gian không ngắn rồi.

Kỳ thực đây cũng là đang tranh cướp thời gian với Mã Bảo Nghĩa, nhân cơ hội này, nếu có thể tìm ra xác chết của Trương Cửu Quái, là sau đó có thể rút lui luôn!

Nếu như lại đi cùng với y, chắc chắn phiền phức sẽ còn nhiều hơn lúc trước, vì dù sao chúng tôi cũng đã đá y đi một lần.

Bây giờ mà chẳng tìm thấy cái gì, thì đúng là phiền phức lớn...

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại nhìn lên trên người cái xác kia.

Bởi vì góc độ và động tác ngồi tại đây của nó, giống như là đang cứ mãi nhìn một phương hướng nào đó vậy.

Tim tôi đập điên cuồng, từ từ lại gần thân người nó, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Đây hoàn toàn là hành động trong vô thức của tôi.

Trần mù nhíu chặt mày, kêu một tiếng bảo tôi cẩn thận.

Tôi không đáp lời lão, mà ngồi xuống.

Đương nhiên tôi cũng rất chú ý, không động chạm đến cái xác chết này.

Cái xác này trông ghê người quá, Trần mù đều nói là độc rồi, nếu chạm phải là chắc chắn mất mạng.

Tĩnh tâm lại, ánh nhìn của tôi thuận theo góc độ tầm nhìn của cái xác này, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Trên bề mặt cái hồ băng giống như một tấm gương, lại khiến tôi nhìn thấy một hình ảnh phản chiếu...

Hình ảnh phản chiếu đó là một khu nhà, khu nhà rộng lớn, bốn sân bốn cổng, có điều lại cho người ta một cảm giác như hoa trong gương như trăng dưới nước.

Tôi ngửa đầu nhìn hướng lên trên, trên bầu trời đêm là vầng trăng sáng tỏ.

Ảnh phản chiếu trên hồ băng, theo lý mà nói, vật thật chắc là ở bên trên hồ băng.

Hoặc giả là ở vị trí ngọn núi mà ảnh phản chiếu có thể tiếp xúc đến khu xung quanh.

Nhưng tôi nhìn khắp xung quanh, vẫn chẳng nhìn thấy khu nhà đó ở đâu hết.

Con ngươi tôi đã có chút đỏ lên, cúi đầu nhìn la bàn, rồi lại ngoảnh đầu nhìn bốn phía, cũng đứng dậy đi một vòng.

Trong thời gian này, Phùng Bảo cũng bắt chước động tác ban nãy của tôi, đi nhìn tình trạng ở dưới hồ băng, thần sắc của Phùng Bảo vô cùng kinh ngạc.

Lẩm bẩm nói một câu làm sao có thể thế được.

Đến cả sắc mặt của Trần mù cũng có sự thay đổi.

“Thập Lục, đừng có nôn nóng, nếu đã ở đây rồi, thì mày chắc chắn tìm ra được. Trương Cửu Quái nói mày tìm thấy được, thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Trần mù ấn lấy vai tôi, con ngươi màu xám trắng nhìn đối diện với tôi.

Nhưng tôi vẫn không nén được cái cảm giác bất lực trong lòng ấy.

“Chú Trần... Cháu tìm không ra...”

“Mộ Kế Nương này là Âm dương trạch xây bằng phương pháp Táng ảnh, Trương Nhĩ nói không sai, nơi mà bao nhiêu phong thủy sư bon chen đổ xô vào, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy như thế được?” “Trong Trạch kinh không có đề cập chút nào đến Táng ảnh, chỉ có Địa tướng Kham dư.”

Tôi đích thực là hết cách... Thậm chí có một thứ cảm giác không biết bắt tay từ đâu.

Nếu đúng mà phải tìm thật, chúng tôi phải lên từng ngọn núi băng một. Mà núi băng thì lên kiểu gì? Chỗ này mới đúng là không có đường thật.

Chẳng trách người này chết ở đây rồi, mà vẫn chằm chằm nhìn xuống dưới hồ băng.

Nhìn thấy ảnh phản chiếu, giống như nhìn thẩy cổng mộ Kế Nương, nhưng không có duyên đi vào, chết cũng chẳng cam tâm.

Tôi nói xong, Trần mù cũng chẳng nói gì nữa.

Bầu không khí lập tức liền trở nên ngột ngạt.

Tôi trân trối nhìn cái xác chết kia hồi lâu, sau đó mới cắn răng nói: “Chú Trần, hoặc là chúng ta ở đây đợi Mã Bảo Nghĩa tới, xem xem lão có cách gì không, hoặc là phải hỏi Trương Nhĩ, ông ta từng đọc qua Táng ảnh chi pháp trong dã sử, chỉ dựa vào mình cháu, sợ là không xong thật...”

Trần mù còn chưa trả lời.

Thì Phùng Bảo đột nhiên nhìn sang tôi, hắn nói một câu: “La tiên sinh, cậu còn nhớ, ban đầu lúc ở trước đập sông Dương, cậu làm cách nào tìm thấy Hà Thái Nhi và con trai của Lưu Văn Tam Lưu tiên sinh không?”

“Lúc đó chúng tôi đều cảm thấy không thể tin nổi, làm sao cậu nói người ở đâu, thì người lại ra ở đó được chứ?”

“Kể cả là chúng ta không tìm ra khu nhà phản chiếu ra hình ảnh này, nhưng nếu chỉ tìm người thì sao?” “Nếu thế thì cậu có cách không?”

Lời của Phùng Bảo, lại khiến tôi vụt trợn tròn mắt.

Trần mù cũng đột ngột ngẩng đầu lên, thần sắc đều trở nên sắc bén.

Nhất thời, tôi đột nhiên cảm giác lồng ngực chướng lên, mặt cũng đỏ bừng, hô hấp đều trở nên khó khăn hơn không ít.

Phùng Bảo vội vàng lấy bình dưỡng khí từ trong ba lô ra, bảo tôi hít vài hơi dưỡng khí.

Tôi túm chặt lấy tay của Phùng Bảo.

Lời của hắn, lại giống như một lời nhắc khiến tôi như được khai thông tâm trí!

Chưa kịp thốt ra lời nào, tôi đã ngồi xổm luôn xuống dưới đất.

Tay ấn xuống dưới tuyết, tôi nhanh chóng vẽ ra một sơ đồ bát quái đơn giản.

Đối chiếu với phương vị của nó, không biết là trùng hợp hay là gì. Mà xung quanh hóa ra vừa vặn cũng là tám ngọn núi băng, đây chẳng phải vừa ngầm khớp với vị trí địa lý của hậu thiên bát quái sao....

Tôi viết tên của Trương Cửu Quái ra, cuối cùng dừng ngón tay lại trên cái chứ Quái đó của ông ta.

Nhanh chóng xóa đi một nửa của chữ Quái, còn sót lại bèn là chữ Khuê ( chữ Khuê là hai chữ Thổ chồng lên nhau ).

“Song Thổ là núi, núi là Cấn, quẻ Cấn ở Đông Bắc...”

“Phùng Bảo... Ván này nếu mà tìm thấy thật, thì anh đã giúp được việc lớn rồi...” Tôi run rẩy nói một câu.

Đứng dậy dùng la bàn đối chiếu phương vị, tìm ra hướng Đông Bắc.

Bên đó đích thực là có một ngọn núi băng. Hơn nữa cảm quan mà ngọn núi băng này gây ra cho người ta, hoàn toàn khác với những ngọn núi khác, toát ra một vẻ thâm sâu.

Khi tôi dùng là bàn đối chiếu vị trí Cấn với hướng Đông bắc, kim chỉ liền chỉ sang vị trí Tốn.

Tôi lại chầm chậm bước đi về phía trước, càng tiến gần đến núi băng, kim đường liền càng đẩy lên cao.

Mãi cho đến khi kim đường lại thành cái kiểu gần như là tên sắp rời khỏi cung, đòi nhảy ra khỏi la bàn, tôi mới dừng lại.

Ngửa đầu nhìn lên trên, tôi nhìn thấy ánh trăng gần như hoàn toàn ngưng tụ tại vị trí ngọn núi băng đó.

Hơn nữa ở chỗ sườn núi, còn có một khu nhà chơi vơi lơ lửng một nửa ra phía ngoài!

Không đến góc độ này của tôi, hoàn toàn không nhìn thấy chỗ của khu nhà ấy, thậm chí ở đây còn nhìn thấy dưới chân ngọn núi băng kia còn có một con đường ván rất kín đáo, bị ẩn trong khe đá băng tuyết....

Tôi không nén nổi vẻ vui mừng và hưng phấn trên mặt.

Đây không phải là dựa vào phương pháp Táng ảnh tìm ra mộ Kế Nương, mà là dùng phương pháp Bát quái, lời nhắc của Phùng Bảo, khiến tôi từ bỏ việc tìm mộ, đổi qua đi tìm người!

Tôi đang tìm Trương Cửu Quái!

Quả nhiên, Trương Cửu Quái đã lên trên mộ Kế Nương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận