Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 942: ĐỊNH NGHĨA CỦA TỒN TẠI.

Phải qua tới tận nửa khắc, tôi xác định đi xác định lại là hắn đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, chắc là đã không vấn đề gì nữa, mới sải bước đi về phía Sài Linh, tôi phải phá bỏ nhập vong của Sài Linh trước đã, đợi chút nữa mới kết liễu bà cô Cù.

Phá bỏ Ngũ quỷ thỉnh hồn, không đồng nghĩa với việc phá bỏ Mệnh sát này của bà cô Cù, chỉ có điều Sài Linh ở bên cạnh, khả năng sẽ dẫn tới phát sinh biến cố.

Tôi trước tiên bắt buộc phải khiến cô ta không nhúng tay vào nổi đã, xong mới có thể diệt xác chết của bà cô Cù, rồi thu xác chết của Lữ Xảo Nhi, cuối cùng sau khi lại diệt bỏ xác sát của Sài thiếu gia, thì mới coi là phá bỏ Hung ốc sát này được.

Trong lúc suy nghĩ, tôi nhanh chân đi tới trước gian chính.

Bút Địa Chi trong tay, đã nhuốm đầy máu chó đen và chu sa, tôi trực tiếp dừng lại trước mặt Sài Linh.

Máu bẩn trên mặt Sài Linh lúc này, đã có quá nửa biến thành màu đen đỏ khô cứng, hai mắt cô ta trợn tròn, đột nhiên cười lên.

“Mày từng bị người ta ép đến người chết nhà tan chưa?” Trong giọng nói của Sài Linh vẫn toát ra vẻ non nớt của Lữ Xảo Nhi, có điều giọng điệu lại toát lên vài phần thương cảm và bi ai.

Tôi trầm mặc, trong lòng kỳ thực không hề dễ chịu.

“Chết một lần, bố mẹ đau lòng, lại chết lần nữa, người chết nhà tan, còn phải bị mày đuổi cùng giết tận?!” Thần sắc của Sài Linh đột ngột trở nên cực kỳ sắc bén.

“Âm dương tiên sinh đánh quỷ, hay cho thằng Âm dương tiên sinh độc địa tuyệt tình! Khó khăn lắm tao mới lại có một mái nhà, mày liền đòi phá bỏ nó! Mày có tim không?!” Giọng nói của cô ta thê thiết đến cực điểm, bi thương đến cực điểm, đồng thời cũng tuyệt vọng đến cực điểm.

Giây tiếp theo, cô ta vụt chồm dậy, trực tiếp bóp về phía cổ tôi!

Tôi im lặng không nói, lồng ngực giống như bị chèn một tảng đá lớn, nhưng tôi biết rất rõ, lúc này quyết không được mềm lòng.

Bút Địa Chi trong tay nhanh chóng nhấc lên, hạ vào giữa tâm mày của Sài Linh, trong nháy mắt tôi đã phác họa ra một đạo Trấn sát phù.

Rầm một tiếng, cơ thể Sài Linh mềm oặt ngã ra đất.

Nhập vong trên người cô ta, cũng đã bị phá rồi, cái cảm giác của Lữ Xảo Nhi đó đã triệt để biến mất khỏi biểu cảm và dáng dấp của cô ta.

Nhưng điều này không đại biểu cho việc Lữ Xảo Nhi đã bị diệt, lúc này chỉ là phá vong, muốn diệt bỏ Lữ Xảo Nhi, bắt buộc phải tiêu hủy xác chết của con bé.

Hít sâu một hơi, tôi cực lực dẹp bỏ tất cả tạp niệm trong đầu.

Đi vào trong sân, tôi lại lần nữa đến trước mặt gã đàn ông lực lưỡng đó.

Trong lòng có xúc cảm, tôi ngửa đầu nhìn trời, trên bầu trời đêm trăng tàn như móc câu, móc khiến cõi lòng người ta đau âm ỉ.

“Tôi hôm nay lẽ ra nên để Liễu Dục Chú tới.” Tôi lẩm bẩm, giống như đang một mình độc thoại, lại giống như đang giải thích với Lữ Xảo Nhi và bà cô Cù.

Lúc này tôi mới càng lý giải sâu sắc được rằng, tại sao tướng mặt của đạo sĩ, lại ngoan cố bảo thủ đến vậy.

Bài trừ ương sát, diệt quỷ trừ xác, đạo sĩ nếu như tâm không đủ cứng, gặp phải tình trạng giống thế này, thì làm sao nhẫn tâm diệt sát?

Còn Âm dương tiên sinh chính là lòng thương xót trời ban, rất khó hoàn toàn nhẫn tâm triệt để được.

Nếu không phải tôi hiểu biết nhiều hơn, biết được hậu quả của việc không trừ bỏ Hung ốc sát này, sợ rằng tôi cũng đều sẽ nương tay, cho bọn chúng một cơ hội sống.

“Bà cô Cù, mệnh số như vậy, đã thành định số rồi, cát về với cát, bụi về với bụi, tôi diệt các người, trả sự bình an cho xung quanh.” Giọng của tôi trở nên khản đặc khác thường, nhấc tay lại lần nữa rút trảm quỷ đao ra, trực tiếp cứa bỏ dây thừng trên vai gã đàn ông lực lưỡng.

Rầm một tiếng, cỗ quan tài trên lưng hắn lập tức rơi thẳng xuống đất.

Khoảnh khắc chạm đất, cỗ quan tài gỗ lại đổ thẳng ra đất.

Quan tài không hề bị đập vỡ.

Tôi dùng mũi đao cắm vào trong khe hở bên rìa nắp quan tài, dùng sức bẩy một phát.

Nắp quan tài bật một góc lên, tôi lại dùng gậy khóc tang làm xà beng, bẩy mạnh nó một phát.

Cả phần nắp quan tài đều bị tôi hoàn toàn lật ra, dùng sức đẩy một phát, nó liền rơi xuống đất.

Bà cô Cù trong quan tài, hai tay vắt chéo đặt trước ngực, hai mắt bà ta thì đang mở ra, ánh màu đỏ tươi, trong tròng mắt rỉ đầy toàn máu tươi.

Hơn nữa ở trên đầu mặt, cổ của bà ta, đều mọc đầy lông nhung màu máu.

Tôi thu tất cả đồ nghề lại, chỉ còn tay trái nắm giữ Bút Địa Chi, đề phòng ngộ nhỡ.

Thứ tay phải rút ra, bèn là cái chai đựng máu gà và lông đuôi gà.

Từ bên trong rút ra ba chiếc lông đuôi dính đầy máu, phân biệt kẹp giữa các ngón của tay phải, cơn đau do cảm giác bỏng rát đem lại khiến lòng tôi hơi run rẩy.

Tôi lại lần nữa định thần lại, giơ cao tay phải, nghiêm giọng quát: “Xác hung sát, trời không dung!”

“Sát thuật tới! Hồn mệnh đoạn!” Tôi chỉ cảm giác hai mắt cũng bỏng rát đau nhói, cảm giác nóng bỏng đó xuyên suốt toàn thân! Tôi vụt một phát định cắm lông đuôi gà xuống!

Giây tiếp theo, bên tai nổ bung lên một giọng đàn ông thê thiết.

“Mẹ! Nó định diệt mẹ! Diệt mẹ rồi, nó sẽ diệt con! Mau dậy đi!” Lòng tôi kinh hãi, âm thanh này vô cùng trống rỗng, nhưng lại từ phía sau lưng truyền lại.

Sài thiếu gia?

Chỉ có điều, bây giờ lại không cho phép tôi quay đầu, mà tay trái của tôi đã nắm chặt lấy Bút Địa Chi.

Lông đuôi gà giây tiếp theo liền sẽ cắm vào trong ngực của bà cô Cù!

Nhưng trong khoảnh khắc này, vùng bụng của bà cô Cù đột ngột phồng lớn.

Chỉ nghe “Bốp!” một tiếng, bụng của bà ta vỡ ra rồi...

Một luồng khí đen từ bên trong luồn ra, trực tiếp lao về phía mặt tôi!

Tôi trong lúc kinh hãi, cũng đã chẳng kịp lùi tránh nữa!

Cắn răng một phát, động tác trên tay không ngừng, lông đuôi gà trực tiếp ngập luôn vào trong ngực của bà cô Cù, thậm chí nắm tay tôi còn đập thật mạnh một phát lên lồng ngực của bà ta.

Giây tiếp theo, xác chết của bà cô Cù phát ra tiếng động xèo xèo, giống như một miếng sắt nung rơi vào trong nước, đang điên cuồng bốc khói trắng vậy!

Tôi đã ngậm chặt mũi miệng không hít thở nữa, nhưng thứ khí đen đó vẫn men theo cánh mũi chui vào trong.

Mùi xác thối nồng nặc, gần như muốn khiến người ta ngất luôn đi.

Ngoài ra, tôi còn cảm giác ý thức dường như đều trở nên trì trệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận