Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 931: MẮT LÁC HÁO SẮC, MẮT LỒI DÂM TẶC

Người này nhìn qua một cái, diện mạo vẻ như hiền hòa, nhưng mắt của gã lại liếc sang Hà Thái Nhi trên giường bệnh một cách mất tự nhiên.

Hơn nữa thế này còn không phải do gã có ý nhìn qua, mà là bởi vì bị lé.

Hơn nữa gã mắt lồi, tròn nhỏ, nhìn kỹ thuộc về dạng mắt gà màu vàng trắng.

Trong Cốt tướng có một đoạn hình dung thế này, kẻ mắt lé đa phần hiếu sắc, mắt lồi bạo lưu là dâm tặc.

Mắt gà vàng trắng, tính tình nóng nảy, đa dâm tà ác không chữ tín.

Hơn nữa ánh mắt của gã còn có kiểu nhìn xuống, nhìn lé là háo sắc, nhìn xuống tâm sợ hãi, kiểu nhìn xuống này trên cơ bản chính là đã làm chuyện trái với lương tâm.

“Thập Lục?” Giọng điệu yếu ớt của Hà Thái Nhi toát ra vẻ mất tự nhiên.

Gã đàn ông đó vội vàng đi lướt qua người tôi, đầu cũng không ngoảnh lại từ phòng bệnh rời đi.

Tôi không phải tùy tiện gặp phải người nào là liền cố ý đi quan sát tướng mặt của đối phương, mà là người này khiến tôi từ trực giác liền cảm thấy không mấy bình thường, ngoài ra bèn là Hà Thái Nhi gặp vấn đề, chắc chắn là bởi vì hung trạch đã động đến mệnh số, mệnh số kỳ dị nhiều biến hóa, bất cứ một sự việc nhỏ nào đều không thể lơ là.

Nhìn thêm tướng mặt của gã đàn ông đó, tôi thậm chí còn liên hệ với một số điềm báo tai họa của hung trạch Chỉ tiền sơn, chủ vợ chồng bất hòa, thậm chí là tình cảm thay đổi...

Tôi nén tư duy xuống, không thể hiện trên mặt, mà cười cười, trả lời một câu: “Dì Thái, không sao, chuyện của bọn cháu có thể xử lý giải quyết được, không đến thăm dì, cháu không yên tâm được, chú Văn Tam cũng không bảo cháu tới.”

Tuy rằng Hà Thái Nhi hơi có vẻ trách móc, nhưng trong mắt bà ta vẫn có vài phần vui mừng và cảm động.

Tôi không hề lập tức hỏi bà ta về chuyện của gã đàn ông kia, nhìn lên trông gã và Hà Thái Nhi quan hệ không tồi, còn gọi bà ta là chị chủ.

Chỉ là trí nhớ của tôi quá mơ hồ, kiểu gì cũng đều không nhớ ra được gã là ai, hay là, gã từng là nhân viên làm ở quán đồ sông?

“Dì Thái, dì nói cháu nghe xem, làm sao mà động thai?” Tôi ngồi bên cạnh giường, trực tiếp hỏi luôn.

Nhưng Hà Thái Nhi lại bất lực lắc lắc đầu nói: “Chẳng biết, đột nhiên liền cảm thấy khó chịu, còn ra chút máu, nên vội tới viện kiểm tra, rồi thành thế này, hàng ngày đều uống thuốc, còn phải tiêm, bác sĩ nói dì nghe cũng chẳng hiểu lắm, hoặc giả là do tuổi tác lớn rồi?”

Đầu mày tôi hơi chau, lại lần nữa quan sát tỉ mỉ tướng mặt của Hà Thái Nhi.

Tướng mặt của Hà Thái Nhi vừa nãy là tai họa đến cửa, thậm chí là nguy đến tính mạng, còn bây giờ bà ta lại càng xuất hiện thêm một số thay đổi tướng mặt.

Giây trước là môi đỏ ánh đen, bây giờ thì là môi khô trắng.

Môi khô trắng, cũng có tướng cách! Ánh mắt của tôi lập tức liền hướng lên trên chiếc tủ thấp ở đầu giường của Hà Thái Nhi, ở trên đó để một chiếc bình ủ, nắp bình đang để mở, mùi thơm hấp dẫn bay ra ngoài.

“Dì Thái, cái người vừa nãy đó, mỗi ngày đều đem đồ ăn vào cho dì à?” Tôi giả vờ vô tình hỏi.

“Ừ, đấy là lão Phúc, trước đây làm việc ở bếp, mày không có ấn tượng à? Có điều mày cũng chẳng qua quán đồ sông được mấy lần, không nhận ra lão cũng bình thường. Lão biết mày đấy.” Hà Thái Nhi cười cười, lại giải thích đôi câu, nói lão Phúc trước đây làm ở quán đồ sông tận mấy năm, thời gian này bà ta liên tục đi với chú Văn Tam, quán đồ sông bà ta đã không kinh doanh nữa, vốn định giải tán, nhân viên ở quán không nỡ, bà ta liền đem quán giao vào tay người làm việc lâu nhất là lão Phúc.

Hà Thái Nhi lại bổ sung đôi câu nói là dạo trước, lão Phúc bèn bắt đầu đưa cho bà ta một bộ phận doanh thu của quán, bà ta không muốn nhận, bèn qua tìm lão Phúc nói chuyện, ngồi ở bên bờ sông Dương, bà ta lại có tâm thái khác, cảm giác bây giờ tuy trắc trở nhiều, nhưng ngược lại cảm thấy cuộc sống rất nhẹ nhõm.

Trong lúc nói, Hà Thái Nhi tiện tay bê cái bình ủ lên, liền định uống canh ở trong.

“Dì Thái, canh này thơm quá, cháu cả ngày chưa ăn gì rồi, nhường cho cháu đi.” Tôi nhanh tay nhanh mắt, lập tức liền đỡ luôn lấy cái bình ủ từ trong tay của Hà Thái Nhi.

Hà Thái Nhi rõ ràng là ngẩn ra một phát, trong mắt bà ta ánh lên vài phần trách móc: “Cơm vẫn còn chưa ăn mà mày đã qua thăm dì rồi? Việc còn cần phải bận kia kìa, đừng có vì chút chuyện cỏn con này của dì mà lỡ thời gian.”

Tôi cười cười, bảo với Hà Thái Nhi không sao.

Đồng thời tôi gọi một tiếng bảo Phùng Quân Phùng Bảo vào phòng.

Giây tiếp theo, hai người bọn họ liền đi vào trong phòng, đồng thời bước vào theo, còn có Trần mù đang chống cây gậy khóc tang.

“Phùng Bảo, anh đi tìm bác sĩ chủ trị của dì Thái, hỏi xem tình hình của dì Thái tốt nhất là ăn gì uống gì, sau đó anh đi sắp xếp, thời gian này chuyện ăn uống của dì Thái giao cho anh phụ trách, đừng để xảy ra bất cứ vấn đề gì.” Tôi hơi nheo mắt, trầm giọng dặn dò Phùng Bảo.

Phùng Bảo rõ ràng có đôi chút vẻ kinh hãi, hắn trịnh trọng gật đầu.

“Chú Trần, cháu lo dì Thái sẽ có nguy hiểm, thời gian mấy ngày hôm nay trước khi chú Văn Tam về, thì chú cứ ở đây với dì Thái đã? Nếu như có việc gì cần làm, cháu lại tới gọi chú.” Tôi thăm dò trưng cầu ý kiến của Trần mù.

“Ừ.” Tiếng của Trần mù rất khẽ, giọng điệu cũng nhàn nhạt.

“Thập Lục... Việc này...” Trong mắt Hà Thái Nhi tràn ngập vẻ nghi ngờ kinh hãi.

Tôi đã nỗ lực biểu hiện rất trấn tĩnh, đồng thời cố hết sức sắp xếp mọi chuyện tự nhiên một chút, chính là bởi sợ khiến Hà Thái Nhi kinh hãi.

“Dì Thái, đừng bảo cháu gióng trống khua chiêng, việc này chẳng là gì cả, có điều các chú dì dạo gần đây khả năng đều sẽ có nguy hiểm, bởi vì gần như tất cả người có liên quan đến cháu đều bị tính toán gài bẫy rồi, cháu không thể để bất cứ người nào trong số các chú dì xảy ra chuyện được, có chú Trần ở đây, cháu yên tâm.”

Tôi trịnh trọng nói từng câu từng chữ xong, sắc mặt của Hà Thái Nhi mới dịu đi chút ít, bà ta khẽ thở dài một tiếng nói: “Vậy thì tùy ý mày đi, Thập Lục trưởng thành rồi, không phải là thằng nhóc lỗ mãng trước đây nữa rồi.”

Tiếp đấy bà ta lại nhòm bụng mình một cái, cười khổ nói: “Cái bụng này của dì kém quá, còn cả số của dì với Văn Tam cũng không tốt, Khổ Nhi sinh ra chết yểu, đứa bé này còn chưa ra đời, bèn đã một đống chuyện, giờ vốn đã là thời buổi rối ren...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận