Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 951: “CÚT!”

Giọng hát tuồng thăm thẳm lại lần nữa truyền tới.

“Bà đỡ âm linh, mệnh chết yểu, tiên sinh thương xót, truyền Âm thuật, đỡ âm linh.”

Âm thanh này the thé quá mức, mà cảnh tượng này tôi xem lại không hiểu.

‘Tiên sinh tương xót, truyền Âm thuật, đỡ âm linh’ thì tôi có thể nghe hiểu được.

Nhưng ‘Bà đỡ âm linh, mệnh chết yểu’ thì là ý gì? Nghe ý tứ của vở tuồng này, giống như là bà đỡ âm linh chết sớm, Âm thuật này là bởi Lý Âm Dương mà được tiếp tục truyền lại?

Đầu mày tôi nhíu chặt, sự chú ý cũng hoàn toàn tập trung vào vở tuồng.

Những hình nhân bà bầu kia, hướng về phía hình nhân giấy lưng đeo rương gỗ đứng ở chính giữa kia quỳ xuống, sau đó bọn chúng lại lần nữa bị thu về.

Ngay tiếp đó khi hình nhân giấy lại lần nữa xuất hiện, thì đã thay đổi bộ dạng rồi.

Hắn không còn mặc phục sức của người vớt xác nữa! Mà trên người mặc một bộ Đường phục! Rương gỗ được hắn đeo ở sau lưng, còn bên cạnh hắn, thì có thêm một hình nhân đàn bà có chiều cao chỉ tới nách hắn.

Người “đàn bà” đó là Hà Trĩ?

Chỉ có điều chiều cao này của Hà Trĩ...

Tôi vừa nghĩ đến đây, thì tiếng hát đột nhiên lại thê thiết hơn không ít.

“Quỷ bà Hà Thị có con gái, lại theo tiên sinh rời nhà, trăng sáng chứng giám tâm ả.” Rồi giây tiếp theo, hình nhân đàn bà thấp bé đó, đột nhiên bứt cao lên rất nhiều, gần như đến độ cao ngang với tai của Lý Âm Dương...

Tôi đột nhiên hiểu ra, nguyên nhân hình nhân vừa nãy thấp bé, là bởi lúc Hà Trĩ theo Lý Âm Dương, chắc tuổi đời không lớn, sau đó mới lớn lên cao tương đương?

Có điều hình nhân giấy lại đột nhiên không động đậy nữa, cái giọng hát đó cũng đột ngột im bặt.

Trong sân, đột nhiên trở nên yên tĩnh khác thường, sự yên tĩnh này kéo dài rất lâu, bàn tay đang ấn lấy tôi đột ngột buông ra.

Những người già kia lại giữ động tác rũ đầu xuống, cơ thể bọn họ cứng nhắc đứng dậy, đờ đẫn máy móc đi về phía những gian phòng lúc nãy bọn họ tới.

Trên sân khấu lại có thêm một hình nhân, cái hình nhân này gầy nhỏ hơn nhiều, vừa vặn rơi xuống trước người cái hình nhân giấy mặc Đường phục đại biểu cho Lý Âm Dương kia.

Hình nhân giấy này trực tiếp quỳ xuống trước mặt hình nhân giấy mặc Đường phục, bộ dạng thành khẩn khác thường.

Cũng đúng vào lúc này, những người già đã tản đi tới bên rìa kia, trong đó có một người bất chợt dừng lại.

Ông ta đột ngột quay đầu, giọng điệu lạnh như băng quát lên.

“Cút!” Âm thanh này chói tai, tràn ngập sát khí mãnh liệt!

Vầng trăng trên bầu trời dường như đều đã nhuộm máu.

Đồng thời tôi cũng nghe hiểu rồi, đây chẳng phải chính là cái giọng lúc trước bảo tôi xem kịch đó sao?!

Lập tức tôi cũng triệt để phản ứng lại, mục đích này của Trương Nhĩ, vẫn là bái sư!

Lão dùng hình nhân kể lại một đoạn sinh thời của Lý Âm Dương, lại nắm bắt một điểm rất then chốt, chính là lúc Hà Trĩ đến với Lý Âm Dương, tiếp đấy lão ngắt quãng vở kịch, định đòi bái sư.

Đồng thời lão đang lợi dụng hình nhân để hoàn thành, chỉ có điều, lão rõ ràng chưa đạt được mục đích của mình.

Tôi đè nén nhịp tim đập của mình, hơi nheo mắt lại, không quản thêm thứ khác, mà trực tiếp một phát rút luôn trảm quỷ đao ra!

Tôi nhanh chân đi về phía trên sân khấu!

Vừa nãy là Hà Trĩ không cho tôi cắt ngang, là bởi bà ta muốn xem tiếp.

Thậm chí tôi cảm giác, vở kịch này đã diễn chắc chắn không chỉ một lần, Trương Nhĩ quá bán là định dùng chiêu nước chảy đá mòn, từ từ tiến dần, sau đó đạt được mục đích.

Hà Trĩ rõ ràng khiến những người già khác đi rồi, biểu thị không can dự một cách rất trực quan, tôi sao có thể lại cho lão cơ hội này được?

Rất nhanh, tôi liền tới phía dưới sân khấu! Bên cạnh có một cầu thang, tôi liền từ đó nhanh chân đi lên trên.

Khi tôi vừa mới lên trên sân khấu, lại là vù vù hai tiếng, hình nhân đại biểu cho Lý Âm Dương, Trương Nhĩ, cùng với Hà Trĩ đều bị giật về lại trên xà nhà.

Tôi cảnh giác đề phòng hình nhân giấy khác xuất hiện, hơi nheo mắt lại, nhìn quét sân khấu một vòng xong, trầm giọng quát lên: “Kịch, diễn xong rồi, chú Trương, chú lại bái sư thất bại rồi, hà cớ gì còn phải giấu đầu lòi đuôi?!”

“Tôi tới rồi, lẽ nào chú không mừng sao?!”

Lúc này điều tôi nghĩ, chính là muốn đối đầu chính diện với Trương Nhĩ!

Nếu tôi hôm nay đã tới rồi, lại trùng hợp nhìn thấy lão dùng hình nhân diễn tuồng, vậy thì đây cũng là một cơ hội!

Chỉ có điều, trả lời tôi chỉ có tĩnh lặng.

Đừng nói là Trương Nhĩ xuất hiện, đến cả một cái hình nhân cũng đều chẳng rơi xuống...

Nhưng tôi lại không dám buông lỏng cảnh giác một tý chút nào.

“Chú Trương, Bút Địa Chi không muốn lấy nữa sao? Kim toán bàn, chú cũng không muốn lấy? Tôi có thể cho chú biết, trên người tôi không những có Địa tướng Kham dư mà chú muốn, thậm chí còn có càng nhiều thứ mà chú muốn hơn! Đây khả năng là cơ hội duy nhất của chú, bây giờ tôi chỉ tới đây một mình, lần sau, tôi bèn sẽ không đi lẻ được nữa đâu!” Âm thanh từ trên sân khấu truyền xuống dưới, hình thành hồi âm liên miên không dứt ở trong đại viện.

Nhưng Trương Nhĩ, vẫn cứ không xuất hiện...

Đột nhiên, ở trong cái lỗ hổng trên bức tường gỗ ở phía sau cái chuông, truyền lại âm thanh sột soạt, hình như là tiếng bước chân người.

Tâm trí tôi chấn động một phát, ánh mắt chằm chằm dán chặt vào chỗ đó.

Nhưng lại không có người ra ngoài, âm thanh đó cũng dần dần biến mất rồi...

Chạy rồi?

Tôi nghĩ đến đây, bèn nhanh chân đi lên trước.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một cái bóng đột nhiên một phát vọt ra khỏi cái lỗ hổng trên bức tường gỗ.

Đây, là một người lạ mặt tôi chưa từng gặp qua.

Có điều trên người gã, lại mặc một chiếc áo trắng ố vàng toàn là vết bàn tay màu máu! Rất rõ ràng, trên chiếc áo máu này có không ít vết tích rách hỏng, đồng thời cũng có không ít miếng vá.

Con mắt trống rỗng của gã, đang nhìn tôi chòng chọc, trong mắt toát ra một nỗi hận mãnh liệt, và còn có một thứ cảm giác...

Cảm giác này, kiểu gì lại như rất quen thuộc?

Tôi biết gã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận