Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1068: CÓ NHÂN ẮT CÓ QUẢ

Tôi trầm mặc, sau đó ngửa đầu nhìn nhìn trời, lúc này sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Gần mười ngày trước, Ngô Mậu chết trong Kim thần Thất sát.

Gần mười ngày trước, Phượng Hoàng Uyển bắt đầu có vong tác quái...

Thời gian này gần như có thể nói là trùng khớp liền mạch.

Ngô Mậu chắc đã dùng thủ đoạn đặc thù để trấn Dư Sơn, y chết rồi, cái xác sống Dư Sơn này, bèn không trấn nổi nữa...

Tôi đã từng nói với Lưu Văn Tam, xác sống không hóa sát, sẽ dần dần thối rữa, sau khi thối rữa xong, liền biết được bản thân đã chết rồi, chúng sẽ trở nên rất dữ.

Từ trước khi rời khỏi Nội Dương, tôi cũng đã nhìn thấy phù mà Ngô Mậu trấn biệt thự, có điều lại không nhìn kỹ.

Thế nhưng trong đây cũng có vấn đề, thông thường Phong thủy tiên sinh vẽ phù, rất ít nghe nói Phong thủy tiên sinh chết rồi, phù sẽ mất tác dụng.

Hoặc là trong đó xảy ra vấn đề gì, có người đã động đến phù.

Hoặc chính là suy nghĩ ban đầu tiên đó của tôi, Ngô Mậu đã dùng thủ đoạn đặc thù... Có điều thủ đoạn đặc thù này là gì, phải đi qua xong mới biết được.

Còn nữa chính là Trần Dung Dung hiện giờ rõ ràng là bị nhập vong, tôi bắt đầu từ trên người cô ta, chắc cũng có thể có được một ít thông tin.

Sự việc này đối với tôi mà nói, đích thực là chuyện rất nhỏ.

Trần mù có thể giải quyết, có điều sự việc này, đúng thật là không thể giao phó cho Trần mù.

Dư Sơn coi như là đơn hàng đầu tiên mà tôi nhận dựa vào thủ đoạn xem tướng.

Bây giờ Ngô Mậu đã chết, hắn cũng có nhân quả của tôi ở trong, tôi cần phải qua giải quyết.

“Trâu cảnh quan, thôi không đi gặp cấp trên của anh nữa, giúp tôi kéo dài thời gian chút. Sự việc này tôi đêm nay liền sẽ xử lý xong.” Tư duy xác định, tôi mở miệng nói.

“Rồi! Tôi lập tức báo với bên trên một tiếng! Nếu như không phải sếp áp lực cũng lớn, đã chẳng bây giờ tới phiền La tiên sinh rồi.” Trâu Vi Dân hào hứng nói.

“Anh đi gọi điện thoại trước, rồi đợi tôi mấy phút, tôi xuất phát cùng với anh.” Tôi lại dặn dò một câu, xong bèn quay lại phía cổng chính nhà họ Phùng.

Đợi lúc tôi vào trong sân, Phùng Chí Vinh và Thích Lan Tâm đang nói chuyện, Trần mù và Lưu Văn Tam cũng vẫn chưa đi.

Bọn họ đều hơi có chút ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi vừa đi lên trước, vừa tiện tay lấy Định la bàn ở trong túi ra.

Sau khi đến trước mặt Lưu Văn Tam xong, tôi đem Định la bàn giao cho lão, nói: “Chú Văn Tam, phiền chú chạy một chuyến, đưa cho Thương Tượng, xem anh ta có thể sửa được không, tốt nhất là có thể sửa xong trong vòng hai ngày, thời gian này còn phiền chú ở bên đó giúp cháu canh chừng.” Tôi trịnh trọng dặn dò.

Định la bàn quá quan trọng, tôi đúng thật không dám giao cho người khác đi xử lý việc này.

Do kim chỉ của Định la bàn đã hỏng, lúc tôi lấy ra ngoài, cây kim đó liền đang lắc lư một cách không quy tắc, còn có chút dấu hiệu muốn rớt ra ngoài.

Lưu Văn Tam đều sợ ngẩn cả ra, con ngươi lão trợn tròn vo, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Định la bàn đều bị làm hỏng luôn rồi? Thập lục, xong việc mày kể tường tận cho chú Văn Tam nghe, chúng mày đều đã gặp phải những cái gì, đây là Định la bàn cơ mà... thành bộ dạng thế này nữa...”

Tôi cười khổ, nói chuyện này xong việc tôi nói kỹ với lão, chỉ hy vọng Định la bàn có thể sửa được.

Lưu Văn Tam cũng trở nên trịnh trọng, gật đầu nói: “Chú thấy là Thương Tượng chẳng vấn đề gì đâu, lão là thợ đồng giỏi, chuẩn sẽ sửa được cho mày.” Lưu Văn Tam lại gọi thêm Trần mù, bảo lão cùng đi theo.

Tôi đơn giản bàn giao mấy câu với Phùng Chí Vinh, bảo với ông ta tôi cần đi làm một việc, còn sẽ dây dưa thêm đêm nay, nếu như có biến cố gì, bảo ông ta kịp thời tìm Liễu Dục Chú.

Phùng Chí Vinh lập tức biểu thị hiểu rõ, tôi lúc này mới lại lần nữa từ nhà họ Phùng rời đi.

Trâu Vi Dân ở bên ngoài, đã lái sẵn xe đang chờ tôi rồi.

Sau khi tôi lên ghế lái phụ xong, anh ta lập tức đạp chân ga một phát, xe lái về phía trước.

Trâu Vi Dân bảo với tôi một cách ngắn gọn xúc tích, rằng là anh ta đã nói chuyện qua với bên trên rồi, bên trên biểu thị đồng ý, chỉ cần tôi có thể giải quyết được sự việc này, xong việc gặp sau, cho tôi quyết định thời gian.

Tôi ừ một tiếng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đồng thời trong tay lấy ra chiếc la bàn còn lại.

Vuốt ve tầng Phong thủy bàn thứ mười tám ở bên rìa la bàn, tôi lại nhìn kim chỉ Thiên bàn của nó.

Nếu như dự định sẵn cho tình huống xấu nhất, Định la bàn không sửa được, hoặc là trong hai ngày hôm nay không sửa được, thì tôi liền phải dùng chiếc la bàn này một khoảng thời gian rồi.

Đương nhiên, đối phó với Từ Bạch Bì, chủ yếu nhất đã không còn là la bàn nữa, bởi vì tôi chắc sẽ không đến mức phải dùng la bàn để trấn xác.

Hơn nữa bố cục phong thủy được xây dựng, phương vị, góc độ của nó, toàn bộ đều là do tôi định ra, không cần bất cứ công cụ phong thủy nào, tôi đều có thể liếc mắt là định vị được.

Đây cũng là nguyên do khiến Viên Hóa Thiệu sử dụng Tiên thiên Thập lục quẻ, lời ra quẻ thành!

Tim tôi hơi đập nhanh, bởi vì tôi cũng muốn thử nghiệm thủ đoạn đó... Không biết là bản thân có thành công được không.

Nếu như tôi có thể thành sự, thủ đoạn mạnh nhất để đối phó Từ Bạch Bì, chính là chiêu này.

Nếu như tôi không thành công nổi, vậy thì phải để Liễu Dục Chú ra tay, hơn nữa nhà họ Liễu còn có bao nhiêu đạo sĩ như vậy...

Trong lúc suy nghĩ, tôi cực lực khiến bản thân vẫn giữ nguyên toàn bộ cảnh giác.

Sư tử vồ thỏ đều cần dốc toàn lực, trong khi Từ Bạch Bì còn tuyệt đối không phải thỏ.

Lão ta là Từ Bạch Bì có thể thuần dưỡng hoàng bì tử, bạo lực khát máu, khiến người ta nhắc đến là mặt biến sắc, nghe tiếng là sợ mất mật!

Trong lúc suy nghĩ, ngoài cửa sổ liên tục có gió lùa vào trong, Trâu Vi Dân hỏi tôi có cần đóng cửa sổ lại không, tôi lắc đầu nói không cần, rời khỏi sa mạc, thứ gió lạnh thông thường này, đều thổi khiến tâm trí tôi tĩnh lặng.

Đợi lúc xe đến bên ngoài khu Phượng Hoàng Uyển quen thuộc, tôi dẹp bỏ tất cả tư duy.

Lúc này trời còn chưa triệt để vào đêm.

Chỉ có điều, khu dân cư Phượng Hoàng Uyển, mang vẻ quạnh quẽ khác thường...

Kiểu quạnh quẽ này, là quạnh quẽ do dân cư giảm bớt, lác đác lẻ tẻ có thể nhìn thấy mấy người bảo vệ, đều đang lượn lờ ở cổng khu dân cư.

Thần sắc bọn họ đều không mấy bình thường, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi và hoảng hốt.

Chúng tôi tới trước barie, bảo vệ đang gác ở cạnh còn hơi có vẻ nghi ngờ sợ hãi, hỏi chúng tôi là người của hộ nào, không phải đều bảo tạm thời chuyển đi rồi sao? Tại sao lại quay về nữa?

Trâu Vi Dân trực tiếp chìa giấy tờ ra, bảo vệ lập tức không nói một lời, mở cho chúng tôi vào trong.

Có điều chúng tôi vừa vào trong chưa được mấy mét, tôi liền loáng thoáng nghe thấy có người thảo luận, nói quan Dương cũng chẳng quản nổi chuyện của người chết, không cẩn thận còn phải gây ra chết người.

Lại có người đang nói, trên xe chẳng phải còn có một tiên sinh mặc Đường phục sao? Không chừng có thể giải quyết được, hắn hình như có chút quen mắt.

Bọn họ không ngừng thảo luận...

Mà vào trong khu dân cư, tốc độ xe của Trâu Vi Dân liền giảm xuống.

Lúc này trời còn chưa tối, vẫn chưa hề có sương mù.

Mấy phút sau, anh ta liền cho xe đỗ lại ở bên ngoài biệt thự của Dư Sơn.

Chỗ không xa bên cạnh, biệt thự của Ngô Mậu đã thành một đống đổ nát.

Càng kỳ dị hơn nữa là, mấy tầng lầu bị cháy rụi, những vách tường đổ nát đó lại còn giống như một cái đầu ác quỷ!

Hốc mắt lõm sâu, đầu lâu u ám, cái miệng răng như răng cưa, cực kỳ trừu tượng, càng khủng khiếp rợn người hơn!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, cảm ơn bảy chiếc ‘Hỏa tiễn xông bảng’, một ‘Chứng nhận đại thần’ cùng nhiều món quà nhỏ của Hoa Tại Sao Nice Đến Thế. Cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ của Bạn đọc Qimao_090410048489. Cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ của Đầu Dứa. Lời của tác giả chỉ được đăng 200 từ, yêu thích và cổ vũ của đông đảo La’s fans, khiến lão La rất cảm kích, không cách gì gõ từng tên ra một. Báo cáo một chút, truyện mới đã 30 vạn chữ rồi, dự kiến sẽ tiếp nối liền mạch với Ngụy Văn, trong một ngày đăng luôn 30 vạn chữ. Một ngày gõ chữ căng thẳng kích thích bắt đầu rồi! Xông lên thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận