Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 106: ĂN MÀY CHÓ CHẾT



Lờ mờ ẩn hiện, đầu trâu hướng thẳng về phía khu nhà chính nhà họ Cố.

Từ đầu tới cuối, tôi vẫn chưa thể hiểu thấu đáo nội dung của Trạch kinh, cũng chẳng biết ở trong đó có nói gì không, chuẩn bị nghiên cứu kỹ lại.

Trước đây khu nhà chính này của nhà họ Cố, chắc chắn là dùng để canh chừng mạch nước ngầm của núi Nội Dương.

Con trâu sắt và cái cửa cống đó không tự nhiên mà xuất hiện.

Mà là có kẻ muốn cắt đứt long mạch của núi Nội Dương!

Trong Trạch kinh cũng có một chương về điều này, không biết ông nội tôi đóng vai trò gì trong đó!

Hoặc là, có thể biết được một ít chi tiết từ bà nội tôi.

Tôi đã bắt đầu suy tính, xem có nên gọi điện thoại cho bà nội hay không.

Dù gì tôi mà không liên lạc với bà nội, thì có khi cái điện thoại người già của bà cũng chỉ để làm cảnh.

Bà nội cũng chẳng bao giờ chủ động liên lạc với tôi!

Nói không chừng đúng là phải đợi đến lúc bố tôi cắt âm xong, chúng tôi mới gặp mặt nói chuyện được với nhau.

Chẳng mấy chốc, Cố Nhược Lâm đã vẫy được xe.

Lên xe xong, liền đi thẳng tới quán ăn đồ sông ở bên bờ sông Dương.

Tới nơi, cũng chỉ mới tầm hơn hai giờ.

Hà Thái Nhi đã bận bịu ở trong quán, Lưu Văn Tam ngồi ở một chiếc bàn bên ngoài quán, đang nhâm nhi uống rượu.

Nhìn thấy chúng tôi, Lưu Văn Tam tỏ ra khá bất ngờ.

“Thập Lục, chú còn tưởng phải đợi đến tối mày mới đưa Cố tiểu thư tới, chậc chậc, cái tay này của mày, lại gãy rồi à?”

Tôi: “.....”

Cố Nhược Lâm lập tức xoa dịu bầu không khí vừa bị Lưu Văn Tam làm cho ngượng ngùng, khẽ nói một câu: “Lưu tiên sinh, giờ cháu đã không còn là đại tiểu thư của nhà họ Cố nữa rồi, chú cứ gọi cháu là Nhược Lâm đi.”

Lưu Văn Tam gật đầu, ánh mắt rõ vẻ vừa ý.

“Rồi, Nhược Lâm, mày theo bọn chú về thôn Liễu Hà một thời gian, cũng có thể cùng với Thập Lục tìm hiểu lẫn nhau, sau này còn phải nhờ mày khuyên nó tý.”

“Cái tính này của nó không được, làm cái nghề này của bọn chú tốt nhất đánh cược ít thôi, bởi vì một khi đã thua, là mất mạng.”

Lúc này tôi mới phản ứng lại.

Ý tứ trong lời nói của Lưu Văn Tam, là bất mãn với việc tôi nhảy sông Dương đêm qua đấy.

Tôi cũng chẳng giải thích gì thêm, bây giờ Trần mù không việc gì nữa, tôi cũng vẫn còn sống.

Kể cả là quá trình có nguy hiểm một chút, nhưng kết quả cuối cùng vẫn coi là tốt.

Còn với câu nói của lão, tôi cũng thừa nhận.

Ăn bát cơm này, không phải cần ít đánh cược, mà tốt nhất là không đánh cược....

Chỉ là có những chuyện, đã đến nước đó rồi, tôi cũng khó mà khống chế bản thân được.

Nói cách khác, nếu lúc đó là Lưu Văn Tam đang giãy giụa dưới sông, tôi nhất định cũng sẽ nhảy xuống!

Lúc này vẫn còn sớm, cũng chẳng cần phải đợi đến tối mới đi nữa.

Hà Thái Nhi sắp xếp bàn giao công việc với đầu bếp và nhân viên dưới quyền của quán đồ sông xong, xách túi to túi bé, bước ra ngoài.

Cố Nhược Lâm không có xe, Hà Thái Nhi cũng không có, chỉ còn cách gọi xe.

Lúc này Cố Nhược Lâm lại đi giúp Hà Thái Nhi xách túi, tôi cũng đang định qua giúp, thì Lưu Văn Tam túm lấy tay tôi, lắc lắc đầu, bảo tôi chẳng biết ý gì cả.

“Hả? Chú Văn Tam, ý chú là gì?” Tôi không hiểu, hỏi.

Lưu Văn Tam cười hề hề, nhìn Cố Nhược Lâm một cái: “Mày nhẫn tâm để Cố Nhược Lâm cả ngày theo mày chạy tới chạy lui? Người ta là đại tiểu thư nhà họ Cố, đã bao giờ ra đường mà chẳng có xe chưa? Tý tiền kia của mày, định gửi chết dí trong ngân hàng làm vốn cưới vợ thật?”

“Làm cho khéo, chẳng phải là kiếm được vợ luôn à?”

Tôi lập tức bắt đầu thấy mất tự nhiên, có điều Lưu Văn Tam nhắc cũng rất đúng...

Hơn nữa, nếu tôi với Lưu Văn Tam cần đi đâu, có chiếc xe cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.

Trước đây thì có lão Liễu lái xe cho Lưu Văn Tam, bây giờ lão tìm Trần mù giúp lão dẫn đường âm, Trần mù không thể lần nào cũng cưỡi cái xe ba bánh đó của lão đi đón chúng tôi được!

Nếu Cố Nhược Lâm cứ đi cùng với chúng tôi, như thế, cũng tiện hơn không ít.

Trong lòng tôi thầm quyết định, chuyện này phải đẩy nhanh tiến độ!

Đại khái vào tầm hai rưỡi, xe mà Hà Thái Nhi gọi mới tới, đợi về đến thôn Liễu Hà, cũng đã gần đến bốn giờ.

Chúng tôi vào thôn, lại khiến đám dân thôn kinh ngạc, rồi bàn luận sôi nổi!

Cố Nhược Lâm với tôi, đương nhiên không có tư cách để bị mang ra bàn tán!

Chủ đề bàn tán của mọi người đều là về Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi!

Ở gần sông Dương, trong thôn Liễu Hà cũng có ngư dân.

Làm gì có chuyện không nhận ra bà chủ thiếu phụ của quán ăn đồ sông?

Giờ đã theo Lưu Văn Tam về nhà luôn rồi, thì mọi chuyện cũng đã hai năm rõ mười còn gì nữa!

Trong quá trình vào thôn, Cố Nhược Lâm còn rụt rè kéo áo tôi, ra hiệu tôi nhìn một số người trong đám đông.

Tim tôi đập thình thịch cả lên.

Trong đám dân thôn cũng có mấy người gồm cả góa phụ lẫn thiếu phụ, mặt đầy ai oán.

Tôi lập tức nhớ tới câu nói mà Trần mù hình dung...

Lưu Văn Tam làm thợ chăn rau... chẳng biết có bao nhiêu món nợ phong lưu!

Có câu tục ngữ là thỏ không ăn cỏ mọc cạnh ổ, tôi còn tưởng bồ của lão đều ở trong thành phố, kiểu giống như cô nàng thiếu phụ giám đốc ngân nhàng kia.

Không ngờ, đến trong thôn lão cũng chẳng bỏ qua...

Tôi bất giác toát mồ hôi thay cho lão...

Xách túi lớn túi bé vào trong sân, Lưu Văn Tam quay người ra đóng cổng, cười hề hề bảo tôi đi chuẩn bị phòng cho Cố Nhược Lâm.

Lúc nữa làm bữa cơm tử tế, lão vào bếp!

Kết quả Hà Thái Nhi liếc ra sân một cái, nói một câu: “Thập Lục là đàn ông, ở đâu ra chuyện bảo Thập Lục đi dọn dẹp phòng cho Nhược Lâm? Nhược Lâm ở chung phòng với dì là được, hai người còn nhờ vả nhau được.”

“Chứ trong thôn, dì thấy có vẻ không được yên lành.”

Sắc mặt Lưu Văn Tam lập tức đơ lại.

Tim tôi cũng đập đánh thịch một cái.

Cũng chẳng phải do Hà Thái Nhi bảo ở chung phòng với Cố Nhược Lâm, mà là cái biểu hiện này của bà ta, rõ ràng là có chút bất mãn rồi! So với lúc bà ta nói sẽ cùng Lưu Văn Tam về thôn Liễu Hà, khác biệt không nhỏ!

Lưu Văn Tam rất thực tế, mặt mày khóc mếu, nói: “Chúng ta vợ già chồng già rồi, lại còn ngủ riêng, chả khiến Thập Lục với Nhược Lâm cười cho à?”

Hà Thái Nhi hơ hơ một tiếng: “Ai là vợ già chồng già với ông? Lưu Văn Tam ông đừng quên là, chúng ta còn chưa tái hợp nhé, ngoài ra, tôi thấy ông sống cũng vui vẻ phởn phơ lắm, nếu không phải có Thập Lục với Nhược Lâm ở đây, tôi còn chẳng thèm vào nhà đâu.”

Bị câu nói này vạch mặt, mặt Lưu Văn Tam tái cả đi...

Hà Thái Nhi lại bồi tiếp một câu: “Có điều từng đấy năm, Lưu Văn Tam ông thong dong, tôi cũng chẳng ở không, cũng hay ho ra phết.”

Giây tiếp theo, mặt Lưu Văn Tam lại chuyển sang màu xanh...

Có điều tôi cảm nhận được, câu nói này của Hà Thái Nhi không phải là thật.

Mí mắt bà ta hơi nhếch lên, giọng nói cũng có chút không tự nhiên.

Tôi với Cố Nhược Lâm bèn dàn hòa, xong mới bắt đầu đi dọn dẹp phòng.

Hai người phụ nữ bọn họ đi vào căn phòng bên phải phòng tôi, còn căn bên trái thì là phòng ngủ của Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam thở dài, đi vào bếp dọn dẹp.

Đợi làm xong hết việc, rồi ăn xong bữa, trời đã tối hẳn!

Tôi chuẩn bị ra sau thôn một chuyến, Cố Nhược Lâm nói muốn đi cùng tôi.

Suy nghĩ một lát, tôi thấy là cũng nên để Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi có chút không gian riêng.

Nhỡ đâu không có bọn tôi, hai người họ có thể nói chuyện được, không chừng Lưu Văn Tam có thể bù đắp một chút.

Rời khỏi nhà, đi lên đường thôn, bước thẳng về hướng sau thôn.

Tôi đem chuyện của lão Liễu, kể một lượt cho Cố Nhược Lâm.

Tuy rằng, lối kể của tôi không quá sinh động, nhưng bản thân chuyện của lão Liễu đã quá bi thảm, nên Cố Nhược Lâm nghe xong, tròng mắt có hơi đỏ lên, nói tại sao trên đời lại có người hung ác vô tình như vậy? Lại có thể vì tiền, mà mưu sát cậu ruột của mình?

Tôi thở dài nói, người tâm độc, thì còn ác hơn quỷ, trên đời này còn cả đống người ác hơn, chỉ là chúng tôi chưa được thấy thôi.

Cố Nhược Lâm có vẻ nghĩ ngợi, gật gật đầu, cũng chẳng tiếp lời.

Chúng tôi đến đoạn tiếp giáp giữa thôn cũ và thôn mới của thôn Liễu Hà, dưới ánh trăng, mấy cây hòe già trông mờ mờ ảo ảo.

Lúc này tôi lại gặp thấy khó, một cánh tay của tôi còn đang bó thạch cao...

Cũng có trèo lên cây được đâu!

Tận lúc tôi sốt ruột đến toát mồ hôi, mới nghĩ đến việc tìm Lý Nhị Căn giúp đỡ.

Vội vàng đi về phía nhà của Lý Nhị Căn, cũng chỉ là quảng đường tầm mười mấy mét.

Lúc tôi gõ cửa gọi Lý Nhị Căn ra, hắn ngơ ngơ ngác ngác hỏi tôi muốn làm cái gì, tôi chỉ lên cây hòe già, nói chuyện nhờ hắn leo lên lấy đồ xuống.

Tôi cũng chẳng lo Lý Nhị Căn biết chuyện tiền bạc.

Hắn đã cầm ba mươi vạn của Lưu Văn Tam, ngoài ra còn thêm hai con cá vàng nữa! Thì cũng chẳng có gan mà thấy tiền là sáng mắt.

Nhưng ngay sau đó, da đầu tôi như muốn tung ra!

Dưới gốc cây, chẳng biết từ lúc nào có thêm một người.

Gã mặc áo bào dài màu trắng, khuôn mặt ngựa trắng bệch, đang nói chuyện với Cố Nhược Lâm.

Gã còn ngẩng đầu lên, cười tít mắt chỉ về phía tôi, thần sắc biểu cảm đừng hỏi kì dị đến mức nào!

Gã đó, chẳng phải chính là gã ăn mày chó chết Mã Bảo Trung sao?

Cố Nhược Lâm thì chẳng biết được gã là cái thứ gì, còn gật gật đầu với gã.

Sắc mặt tôi vô cùng khó coi, co giò lên lao vụt về phía họ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận