Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1069: TÔI TỚI TIỄN ANH YÊN NGHỈ

“La tiên sinh, là chỗ này đây.” Trâu Vi Dân đẩy mở cửa xe, bước xuống.

Tôi cũng theo sát anh ta xuống xe, Trâu Vi Dân chỉ chỉ căn biệt thự bị thiêu hủy đó, giọng điệu anh ta hơi có chút mất tự nhiên, nói: “La tiên sinh, cậu toàn bộ đều bói ra rồi?”

Tôi ngay lập tức liền hiểu ra, Trâu Vi Dân hỏi vẫn là cái chuyện vừa nãy tôi nói ra tên của Trần Dung Dung đó.

Bởi vì trước đây tôi cũng không giải thích gì với Trâu Vi Dân.

“Không phải là bói ra, chuyện này bản thân bèn có liên quan tới tôi.” Tôi mở miệng nói.

Mặt Trâu Vi Dân lập tức toàn vẻ thắc mắc.

“Mang những chi tiết mà mấy ngày nay các anh tìm hiểu được, kể lại một lượt nữa với tôi.” Tôi nhìn biệt thự của Ngô Mậu một cái, rồi lại quay đầu hướng ánh nhìn lên trên biệt thự của Dư Sơn.

Trâu Vi Dân hít sâu một hơi, rồi mới nói: “Chuyện mà Trần Dung Dung làm, tôi đều đã nói với La tiên sinh rồi, không có thêm chi tiết gì nữa, chúng tôi tìm hiểu được, cũng là vấn đề liên quan đến người nhà này... Căn biệt thự này, là của một người làm buôn bán tên là Dư Sơn, Dư Sơn đã mất tích thời gian rất dài rồi.”

“Căn nhà ở bên cạnh này, đang trú một vị Phong thủy tiên sinh... Trần Dung Dung là vợ của Dư Sơn... Quái dị là, cô ta và vị Phong thủy tiên sinh Ngô Mậu này lại đến với nhau, Ngô Mậu trước mắt không rõ tung tích, cô ta lại đột nhiên đốt nhà của Ngô Mậu, sự việc này bản thân bèn chỗ nào cũng có vẻ kỳ dị, đây cũng là nguyên nhân bên trên muốn trực tiếp tìm cậu.”

Đôi ba câu của Trâu Vi Dân đều nói tới trọng điểm.

Ngừng lại một chút, Trâu Vi Dân tiếp tục nói: “Điều tra ra những thông tin này, chúng tôi kỳ thực nghi ngờ Dư Sơn đã bị hại, nhưng sự việc này tạm thời không có căn cứ, cộng thêm Trần Dung Dung ngày ngày khóc tang, khiến cho dân tình hoang mang, nguyên nhân chủ yếu vẫn là doanh nhân ở đây, địa vị xã hội đều không thấp...”

Nói rồi, mặt Trâu Vi Dân lộ vẻ khổ sở.

“Dư Sơn đích thực đã chết, Ngô Mậu cũng chết rồi.” Tôi giọng điệu bình thản, trực tiếp mở miệng nói luôn.

Đồng tử mắt Trâu Vi Dân co mạnh, mặt cũng liên tiếp biến sắc tận mấy lần.

“Dư Sơn là bị Ngô Mậu hại, Ngô Mậu...” Tôi cúi đầu, nhìn đạo phù ở cổng căn biệt thự của Dư Sơn.

Kỳ thực phù văn này không hề bị phá hoại, theo lý thì không hề mất tác dụng, như thế này, Dư Sơn cho dù là xác sống phá xác đi nữa, cũng không nên ra ngoài được mới phải...

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, chuẩn bị đi vào trong.

Đồng thời tôi cũng dùng một câu đơn giản nói cho Trâu Vi Dân biết, Ngô Mậu là bị một tảng đá đè chết, hơn nữa tôi bảo anh ta đừng theo tôi vào biệt thự, cứ ở ngoài canh chừng.

Trâu Vi Dân rõ ràng còn có lời muốn hỏi, có điều cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi thêm.

Cổng biệt thự đang để mở, không khóa, tôi trực tiếp từ chỗ cổng sắt bước vào trong.

Cỏ dại um tùm không chỉ mọc đầy bồn hoa, mà còn mọc đầy khe đất, phải cao đến thắt lưng rồi.

Dây hoa hồng ở chân tường thì càng sinh trưởng lộn xộn, bông hoa hồng không có vẻ tươi thắm, mà ngược lại toát ra màu đỏ thẫm như máu huyết vậy, tràn ngập chết chóc và đau thương.

Ngày đó trình độ Âm thuật của tôi không cao, Dương toán cũng chỉ dính dáng được chút ít, ngoài một số vấn đề nhỏ trên phong thủy của căn biệt thự bên cạnh, cùng với nhìn ra tướng mặt của Dư Sơn là tướng phá tài và tướng cách Gian môn có nốt ruồi ra, nhưng thứ còn lại đúng thật là chẳng nhìn ra.

Còn về Dư Sơn vì sao mà chết, Ngô Mậu lại đã làm gì, thì việc này tôi càng không biết được.

Đi qua sân vườn hoang vắng, tôi vào trong tầng một của biệt thự.

Cả tầng lầu, cũng đồng thời toát lên một thứ cảm giác hoang vắng, có điều lại rất sạch sẽ.

Thậm chí là sạch sẽ một cách bất thường, sạch sẽ đến mức không chút sinh khí và hơi người...

Ánh sáng bên ngoài dần trở nên tối đi, ánh tàn dương tan hết, màn đêm sắp buông xuống.

Trong căn biệt thự này, đích thực “không sạch sẽ”.

Không vương hạt bụi là thói quen của quỷ quái, nói là thứ bẩn thỉu, trên thực tế lại sợ nhất bẩn, Ngô Mậu cũng đúng thật là độc ác, để cho Dư Sơn ở trong đây, ngày ngày nhìn y và Trần Dung Dung chàng chàng thiếp thiếp, tình tình tứ tứ, tôi thực sự không biết, giữa bọn họ có thù oán như thế nào.

“Dư Sơn, không cần phải trốn tôi, ra đây đi.” Tôi trầm giọng mở miệng.

Tiếng nói của tôi hình thành hồi âm trong tầng một, lởn vởn không dứt.

Sắc trời bên ngoài, ngày càng tối sầm hơn.

Căn biệt thự này trong ngoài không giống nhau, Dư Sơn ở đây trong thời gian dài, đây sớm đã là Hung trạch Âm trạch, dưới Âm khí nặng nề, căn bản không có khác biệt giữa ban ngày và ban đêm, hắn muốn ra ngoài liền có thể ra ngoài.

Chỉ có điều tiếng nói của tôi từ từ lặng lại rồi tiêu tan trong không khí, nhưng Dư Sơn thì vẫn không có dấu hiệu xuất hiện...

Qua hồi lâu, bên tai tôi đột nhiên nghe thấy âm thanh tí tách tí tách, giống như đường ống đang rò nước vậy.

Ngay tiếp đó, phía bên trên đỉnh đầu tôi truyền lại tiếng bước chân loẹt xoẹt loẹt xoẹt, giống như người ta đang đi qua đi lại...

Tôi hơi nheo mắt ngửa đầu nhìn lên trên.

Trên trần nhà, giống như có một dấu vết hình người, toàn bộ cái vết này giống như bị nước thấm đẫm vậy, trên mặt thì có mấy cái lỗ là khô ráo, rõ ràng là mắt và miệng.

“Tôi tới tiễn anh yên nghỉ.” Tôi lại lần nữa mở miệng, giọng nói càng bình thản hơn.

Tiếng nước nhỏ giọt dường như trở nên nhanh hơn không ít, bước chân trên lầu cũng càng vội vã, thảng thốt bên tai tôi dường như còn nghe thấy có người đang nói.

Như là lừa đảo, con đĩ, tiền...

Mấy chữ này đang gấp rút nổ ầm bên tai tôi, giọng điệu càng giống như đang chửi bới.

Tôi hơi nheo mắt lại, rút la bàn ra, đặt phẳng phía trước người.

Số tầng của chiếc la bàn này kém xa so với Định la bàn, kim chỉ chuyển động như bay, chỉ có điều rất nhanh liền chậm lại.

Tiếng ảo giác bên tai tôi thì biến mất không thấy nữa, thậm chí cả tiếng bước chân đó cùng với tiếng nước nhỏ giọt cũng không còn nữa, giống như là ảo giác vậy.

Tôi bình tĩnh sải bước, vững vàng đi lên phía trên tầng.

Rất nhanh, tới tầng hai rồi, tôi mới phát hiện, bắt đầu từ cổng hành lang, trên mặt đất bèn toàn là tiền âm phủ, và còn không ít hình nhân giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận