Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 804: CON NGỖNG VÀ HOÀNG TIÊN

Động tác của tôi mạnh mẽ quyết đoán, không hề có chút dây dưa lằng nhằng nào.

Dao găm trong nháy mắt đã tiếp cận phía sau tim con ly miêu già, thế nhưng đúng vào lúc này, trong khóe mắt tôi nhìn thấy con hoàng bì tử già ở bên cạnh, vụt một phát vọt lên cao, nó vọt lên một phát thế này, liền trực tiếp nhảy luôn qua con suối nhỏ rộng gần hai mét.

Đồng tử mắt tôi đột ngột co mạnh, con ly miêu già rõ ràng cũng đã có sự phản ứng, định bỏ chạy sang mé bên!

Tôi nếu như quay đầu đi chặn con hoàng bì tử già, thì con ly miêu già này sẽ chạy thoát, tôi còn chưa chắc đã có thể giết chết con hoàng bì tử già, tới lúc đó hai chúng nó đối phó với tôi, thứ thủ đoạn mê hoặc tâm trí này, tôi sợ rằng cũng sẽ gặp tai vạ.

Trong lúc tư duy xẹt qua, tôi lập tức quả quyết, căn bản không thèm quản con hoàng bì tử già này, động tác trong tay không chút chần chừ.

“Phụp!” một tiếng, dao găm trực tiếp cắm vào trên thắt lưng con ly miêu già! Do con ly miêu già tháo chạy, nên dao găm bị chệch khỏi chỗ sau tim.

Tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu bầu trời đêm, con dao găm này của tôi, hoàn toàn ngập vào trong thắt lưng của con ly miêu già, tôi lo cú đâm này không khiến con ly miêu già mất mạng ngay, liền tiếp tục dùng dao găm rạch mạnh xuống dưới một phát...

Dao găm đỡ âm linh sắc bén đến mức nào? Chỉ thấy từ thắt lưng con ly miêu già xuống dưới, gần như non nửa cơ thể đều bị tôi rạch ra!

Trong nháy mắt, con hoàng bì tử già đã lao đến trên lưng tôi, cái đuôi soạt một phát quấn lấy cổ tôi, trong nháy mắt bèn thít chặt lấy cổ tôi!

Ngay tiếp đó lại là “Phụt!” một tiếng khẽ vang lên, trong nháy mắt, đi cùng với một thứ mùi thối nhức mũi, đầu tôi bị một luồng khí mù màu vàng bao trùm lấy...

Con hoàng bì tử già này rõ ràng là đang đánh rắm, phần nhiều bọn chúng đều dùng thứ mùi này để mê hoặc tâm trí người...

Tôi vụt cắn đầu lưỡi, chỉ tỉnh táo trong có một tích tắc, rồi lại cảm giác đầu óc mê man, bên tai lờ mờ nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn tạp, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng, thân người dường như đều cứng đờ lại, không khống chế được.

Thứ cảm giác này, tôi đã có một thời gian tương đối không phải cảm nhận rồi.

Khó lòng khống chế cơ thể, tương đương với việc đang tỉnh mà bị bóng đè, từ đáy lòng liền sẽ sản sinh sự khiếp hãi theo bản năng.

Tôi cực lực muốn đưa tay lên, muốn rút con dao găm ra, đi cắt đứt cái đuôi của con hoàng bì tử già, kết quả ý nghĩ chỉ có thể giãy giụa trong đầu, còn cơ thể tứ chi thì hoàn toàn không nghe theo sự chi phối của não bộ...

Giây tiếp theo, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng “Khặc!” khe khẽ, đây là tiếng kêu của con hoàng bì tử già?

Cái âm thanh đó dường như có một thứ ma lực, cơ thể vốn không thể khống chế của tôi, lại có thể cử động được một cách kỳ dị.

Dao găm từ từ bị rút ra ngoài, nhưng lại đâm về phía bụng của con ngỗng!

Lúc này con ngỗng rõ ràng đã tỉnh lại được chút, ít, nó miễn cưỡng nghểnh đầu lên, đôi mắt nhỏ đen lay láy chằm chằm nhìn tôi.

Tôi cảm giác được mồ hôi trên trán đang chảy xuống dưới, nhưng vẫn cứ không khống chế được cơ thể... Việc này khác với kiểu mê hoặc của con ly miêu già.

Khoảng cách giữa hai bên chính ở chỗ, con ly miêu già nhìn một cái là e rằng người ta liền chạy không thoát, còn hoàng bì tử phải dựa vào đánh rắm, thế nhưng ở chỗ con ly miêu già, chỉ cần tâm trí đủ kiên định thì vẫn có khả năng giãy ra được, còn sự khống chế của con hoàng bì tử già, trên cơ bản không có ngoại lực là phế luôn.

Trước đây tôi từng suýt chút nữa thì chết trong tay hoàng bì tử, còn là tự mình đi treo cổ.

Bây giờ nó muốn tôi giết con ngỗng, chiêu mượn dao giết người này phải nói là nham hiểm độc ác.

Chỗ mũi nhọn của dao găm, đã tiếp cận tới da bụng của con ngỗng rồi, đột nhiên cơ thể con ngỗng rùng mình một phát, ngay tiếp đó lại là run mạnh lên, bắt đầu vỗ cánh, một phát liền vọt ra sau nhiều mét!

Cơ thể tôi khó có thể tự khống chế, nhưng tư duy cuối cùng cũng rõ nét, lập tức liền hiểu ra, con ngỗng là bị con ly miêu già khống chế, con ly miêu già bị một dao găm kia của tôi làm trọng thương, bây giờ tắt thở rồi, con ngỗng đương nhiên liền thoát hiểm.

Tiếng “Quác! Quác!” nghiêm khắc đột ngột nổ tung bên tai tôi.

Giây tiếp theo, tôi lại cảm thấy cái đuôi hoàng bì tử trên cổ tôi, thả lỏng đôi phần!

Con ngỗng lùi sau khoảng chừng năm sáu mét, sau khi nó đứng vững, hai cánh giang ra, dùng sức vỗ đập tận phất phát, rồi lại hướng về phía tôi bên này kêu “Quác! Quác!” hai tiếng!

Đuôi của con hoàng bì tử già buông lỏng càng nhiều hơn, hơn nữa cái âm thanh đó, hóa ra khiến tôi cũng khôi phục được đôi phần khả năng khống chế.

Tôi cực lực nhích tay đến túi áo, đi túm lấy Dương Công Bàn.

Giờ này tôi chỉ mới miễn cưỡng khôi phục lại tri giác, không thể trực tiếp đánh đấu với con hoàng bì tử già, nếu không nó lại đánh cái rắm, là tôi thành công cốc.

Dương Công Bàn có tác dụng trừ tà, hy vọng có tác dụng đối với thứ tà thuật mê hoặc tâm trí này...

Rất nhanh, tôi đã mò thấy Dương Công Bàn, đang định giật nó ra ngoài.

Nhưng không ngờ, con ngỗng hóa ra lại đã vù một phát, lao về phía tôi!

Mức độ đập cánh của nó ngày càng lớn! Gần như là bay lên độ cao ngang bằng với tôi!

Tiếng kêu “Khặc khặc!” của hoàng bì tử lại lần nữa vang lên, lần này có vẻ thê thảm hung dữ khác thường, cái đuôi trên cổ của tôi, trong nháy mắt đều buông lỏng toàn bộ!

Con hoàng bì tử già đó lại từ trên bả vai tôi vọt ra ngoài, một cái bóng màu trắng vàng lao thẳng về phía con ngỗng.

Dưới ánh trăng, động tác hung hãn đó của nó, hóa ra là định đánh gãy cổ con ngỗng!

Lập tức tôi liền dâng lên một ý nghĩ, con hoàng bì tử này đã bị ép đến mức chó cùng cắn giậu rồi, trước mặt thiên địch, nó biết khó mà thoát được, vậy nên trực tiếp đi liều mạng!

Tôi đúng thật con lo con ngỗng không đánh lại được nó, dù sao vừa nãy nó cũng mới uống bao nhiêu nước thế, lại nôn mửa cả nửa ngày, chắc chắn đã suy yếu đi rất nhiều.

Con hoàng bì tử già vừa rời khỏi người tôi, tôi lập tức lại hồi phục thêm không ít, một phát rút Dương Công Bàn ra, vỗ nó lên trên đỉnh đầu mình.

Cơ thể rùng mình một phát, toàn thân đều nổi lên không ít da gà, nhưng tôi lại triệt để khôi phục khả năng hành động.

Lúc này, con hoàng bì tử già đã lao như bay đến trước người con ngỗng ở trên không trung, đang giơ vuốt ra đi cào cổ con ngỗng, cái mõm nhọn đầy răng nhọn hoắt cắn về phía cổ con ngỗng...

Con ngỗng vụt ngửa đầu, bèn là một cú mổ thật mạnh!

Một cú này của nó, vừa vặn liền mổ trúng lên trên lưng của con hoàng bì tử già.

Rắc một phát, con hoàng bì tử già như bị búa đập, bộp một tiếng rơi mạnh xuống đất.

Máu lập tức thấm đẫm lưng nó, giây phút con ngỗng chạm đất, hai chân lại dẫm lên trên vai con hoàng bì tử già.

Cơ thể con hoàng bì tử già điên cuồng giãy giụa, “Phụt phụt” nhiều tiếng, nó liên tiếp đánh ra tận mấy cái rắm, thứ khí mù màu vàng đục gần như bao trùm nguyên cả người con ngỗng.

Con ngỗng thì dùng sức vỗ cánh, thứ khí mù này trong nháy mắt đã tan đi, cùng lúc đó, nó ngửa đầu một cái, ngay tiếp đó cần cổ lại cong mạnh một phát quay lại, mổ mạnh xuống dưới!

Liên tiếp mấy phát, phần lưng của con hoàng bì tử già đã máu thịt bầy nhầy, mắt nhìn nó cũng đã chỉ có hít vào chẳng có thở ra rồi.

Tôi lấy Dương Công Bàn từ trên đỉnh đầu xuống, thở hắt ra một hơi dài.

Nhìn như bây giờ con ngỗng đối phó với con hoàng bì tử già một cách nhẹ nhàng, nhưng đây cũng là dựa vào áp chế bẩm sinh của một vật hàng một vật.

Vừa nãy nó suýt chút nữa thì bị con ly miêu già hại chết rồi.

“Lão Bạch, đừng vầy vò nữa, trên núi còn có việc, tiễn nó lên đường, chúng ta về.” Tôi hít sâu một hơi, nói.

Con ngỗng lại “Quác! Quác!” đôi tiếng, giọng của nó càng nghiêm ngặt hơn, nhưng rõ ràng có chút bất mãn.

Nó lại lần nữa ngửa đầu, lần này chỗ nó định mổ là nắp sọ của con hoàng bì tử già!

Con hoàng bì tử già lúc này, đã chỉ còn rũ rượi và co giật, chỉ có thể chờ chết.

Con ngỗng vụt một phát mổ xuống, mắt nhìn giây tiếp theo, con hoàng bì tử già sẽ phải chết ngay tại chỗ!

Thế nhưng đúng vào lúc này, trong rừng cây ở phía bên phải, đột nhiên truyền lại một tiếng xe gió!
Bạn cần đăng nhập để bình luận