Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 691: NHÀ TRẠCH TIÊN THIÊN THẬP LỤC QUẺ

Lồng ngực tôi đầy phẫn nộ, không nhịn nổi, bèn đá một phát xả hận.

Bia đá dù sao cũng là đá tảng, tôi làm sao mà đá đổ được, trên chân đau đớn từng cơn, có điều cũng khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều.

Trần mù nhanh chóng giơ tay ra, đỡ lấy vai tôi, hạ giọng nói: “Tập trung tinh thần, bình tĩnh.”

Tôi cực lực điều chỉnh hơi thở, chằm chằm nhìn cánh cổng lớn màu đỏ chu sa mất mấy giây, rồi mới cúi đầu xuống, giọng khàn khàn nói: “Y chắc là ở trong khu nhà, có điều chú Trần, y quá mức ngông cuồng...”

Tôi đem dòng chữ trên đầu tấm bia đá ra nói với Trần mù, Trần mù được cái mặt không biến sắc, bảo tôi nhìn xem phía sau đều viết những gì.

Tôi tiếp tục đọc xuống dưới.

Từ sau hai chữ An khang kia, bèn là một đoạn chữ nhỏ dày đặc.

“Năm Canh Tý, tháng Ất Mão, ngày Mậu Dần, Kinh Trập, tiên sinh vào Khai Dương, đúng lúc Khai Dương dịch hạch lan tràn, dân chúng lầm than, tiên sinh dùng nghị lực to lớn, trừ dịch hạch, cứu vạn dân, được vạn dân xưng tụng.”

“Bắt đầu từ năm Nhâm Dần, tháng Quý Mão, Khai Dương đại hạn, tiên sinh lên núi cầu mưa, cứu vớt nỗi khổ muôn dân, từ đây Khai Dương mưa hòa gió thuận.”

“Năm Quý Mão, Khai Dương nạn rắn, Liễu tiên vào nhà cắn người, tiên sinh bắt Liễu tiên...” Trên tấm bia đá này viết toàn bộ đều là công tích của Viên Hóa Thiệu, giải cứu kiếp nạn của Khai Dương ngày đó, Nội Dương ngày nay như thế nào.

Nhưng tôi lại cảm giác, những lời này của Viên Hóa Thiệu nhất định có mục đích của mình, hoặc là để đường đường chính chính sống trong sự yêu mến của mọi người, còn thực tế thì trộm thọ, hoặc là thủ đoạn khác không thể để lộ ra ngoài.

Tiếp tục nhìn xuống dưới, năm Đinh Mùi Bạch tiên thành nạn, sau đó lại là mấy năm có tai kiếp nhỏ.

Tôi bắt đầu phát hiện ra chỗ bất thường, Ngũ gia tiên này đều từng gây họa ở Khai Dương?

Tôi hơi nheo mắt lại, việc này tuyệt đối là không thể, lại lần nữa ngửa mặt lên nhìn cổng chính.

“Viên Hóa Thiệu, giỏi một con sói đói đội lốt cừu, đem mấy chữ giả nhân giả nghĩa phát huy đến hết mức!”

Tôi đem tất cả đều bảo với Trần mù, đại khái cũng nói phân tích của bản thân ra.

Trần mù không trả lời tôi, tôi mới phát hiện lão có chút bất thường, trên con mắt màu xám trắng, lại nổi lên vài tia sương mù màu đen.

Lão sải bước lên trước, giây tiếp theo bèn đi đến phía trước cánh cổng lớn màu đỏ chu sa.

Rầm một tiếng nặng nề vang lên, nguyên cả cánh cổng đều trực tiếp bị “Trần mù” đập mở!

Tôi vội vàng đi theo, nhưng khi tôi đến bên cạnh lão, tay của “Trần mù” lại đột nhiên thò về phía ngực tôi.

Đơn thuần đối với Trần mù, thì tôi chắc chắn hoàn toàn yên tâm, sẽ không có tý chút phòng bị nào.

Nhưng Trần mù bây giờ dùng Ngũ Quỷ thỉnh hồn, chắc là bị Lý Độn Không nhập vong rồi, tôi không biết Lý Độn Không muốn làm gì...

Vô thức tôi liền định tránh né, kết quả lại không né được, thân thủ của Trần mù vốn đã mạnh mẽ, nay lại ở trong trạng thái bị Lý Độn Không nhập vong, còn tôi hiện giờ cách lão một cự ly cũng quá gần, căn bản không tránh né nổi...

Giây tiếp theo tôi chỉ cảm giác một cái túi nào đó trước ngực trống không, lúc phản ứng lại, tay của Trần mù đã thu về rồi.

Ở thắt lưng của lão, lập tức treo lên một xâu giấy phù!

Giấy phù bày ra ba tầng, toàn bộ đều quấn xung quanh bụng dưới “Trần mù”.

Tôi nhìn mà ngẩn người ra, trong lòng cười khổ, có điều cũng thở phào một tiếng.

Phù của Lý Độn Không tôi thu lại, vốn nghĩ rằng bản thân cũng có thể sử dụng, có điều bây giờ “Trần mù” cầm về, rõ ràng có tác dụng lớn hơn so với nằm trong tay tôi.

Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt, tôi hướng ánh mắt vào trong sân, mới phát hiện khu nhà này có chút kỳ quái.

Phòng ốc không ít, gian chính, gian bên thông thường, cái gì cũng có.

Có điều tất cả phòng ốc đều không có cửa...

Phía trước chỗ chắc là cửa của gian chính, là một mặt tường bị bịt kín, trên tường ngược lại được vẽ ra một hình cánh cửa, cùng với cửa sổ...

Không chỉ gian chính, mà phía trước mỗi căn phòng đều là như vậy.

Phương thức kiến trúc này tôi không biết, trong Trạch kinh không có ghi chép, trong những thuật phong thủy mà tôi biết cũng hoàn toàn không có các dạng hành vi tương tự.

Ngoài ra tôi còn phát hiện, phía dưới bờ tường gian chính bày một cái khay.

Nhìn xa giống như một bàn cờ, có điều đi lại gần xong mới phát hiện, đây là một chiếc sa bàn, bên trên có hai quả núi thấp, ở giữa đâm xuyên một con đường dài, con đường dài phóng thẳng về một hướng, giống như một mũi tên, vị trí tận cùng mũi tên chỉ đến thì là một căn phòng.

Tôi biết, đây chính là đang ngầm chỉ bố cục ở đây và thôn Tiểu Liễu.

Chỗ bằng phẳng của sa bàn còn có không ít chữ.

“Âm dương có thuật, kỳ môn độn giáp, ta ở một phòng Tiên phủ, trong phòng còn lại là xác dữ hung hồn thu thập những năm nay, Địa tướng Kham dư của Lý Âm Dương, đã tới Âm Dương Hóa Cảnh, không biết đồ tôn của y thế nào, ta nấu trà đợi ngươi tới gặp.”

“Đây...” Tôi ngoảnh đầu nhìn bốn phía, Viên Hóa Thiệu đang ở trong một gian phòng trong số này?

Y nói thế này, vậy những cánh cửa này nhất định có thể mở, nhìn như tường, nhưng trên thực tế chắc chắn có lối vào.

Có điều trong những gian phòng này, còn có xác dữ hung hồn... Mở đúng liền tìm thấy Viên Hóa Thiệu, mở sai rồi, thì phải đối mặt với những thứ đó?

Lòng tôi không khỏi trĩu xuống một phát, Viên Hóa Thiệu, dường như không hề coi chúng tôi là chuyện gì to tát, chứ nếu không, y hoàn toàn có thể đem tất cả những “thứ” đó toàn bộ đều thả ra ngoài.

Để chúng tôi đơn độc vào trong, nói không chừng chúng tôi có thể phá giải, nếu toàn bộ vây đánh, rất khả năng chúng tôi sẽ chết tại đây.

Âm Dương tiên sinh chú trọng bày mưu tính kế, đặc biệt là dạng người như Viên Hóa Thiệu, y chắc chắn sẽ không để lại sơ hở gì.

Vậy việc này nói lên rằng... Thứ ở trong mỗi gian phòng, đều có thể đối phó được chúng tôi?

Y đang xem một vở kịch?

“Âm dương thuật của ta, chủ phù soạn, là công, ngươi tìm ra y.” “Trần mù” hạ giọng nói, có điều giọng của lão lại toát ra một tia âm vang, hoàn toàn không giống với giọng nói khản đặc như gió thổi từ trong bễ hỏng ra lúc trước.

Những lời này của lão, lại khiến tim tôi đập điên cuồng từng đợt.

Tôi đi đến chính giữa sân, Phong thủy bàn trong tay để phẳng, cúi đầu nhìn phương vị bên trên.

Lúc này kim chỉ vẫn hoàn toàn là kim trắc.

Nhìn kỹ bố trí bốn xung quanh khu nhà này, tôi mới phát hiện, khu nhà không phải hình vuông, cũng không phải hình tròn, góc độ của mỗi gian phòng đều khác nhau, cạnh thì bằng nhau.

Đồng thời tôi cũng phát giác ra, cho dù là gian chính, cũng có độ lớn tương đồng với những gian phòng khác ở xung quanh, tính cả vị trí cổng vào, tổng cộng có mười sáu cạnh bằng nhau!

Trừ cổng vào không bị bịt kín ra, mười lăm cạnh bên khác đều bị bịt kín.

Tôi hơi nghĩ ngợi một chút, trên trán bèn túa mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Càn Thiên, Khôn Địa, Cấn Sơn, Chấn Lôi, Tốn Phong, Đoài Trạch, Khảm Thủy, Ly Hỏa, Lượng Nhật, Cảnh Nguyệt, Tụ Tinh, Tán Vân, Thực Hình, Hư Không, Linh Sinh, Vong Tử.”

“Tổng cộng Tiên Thiên thập lục quẻ, Viên Hóa Thiệu dùng Tiên Thiên thập lục quẻ xây dựng phủ đệ...” Chẳng trách tôi chưa từng thấy phủ đệ này, Trạch kinh cũng không ghi chép.

Âm dương tiên sinh lấy Âm dương làm căn bản, đối với tướng quẻ, ngũ hành, đều vô cùng kính nể.

Lấy Âm Dương làm nền móng, chính là ngự trị bên trên Âm Dương, chứ không phải đi nhận thức lý giải.

Phủ đệ dùng mười sáu quẻ làm cơ sở để xây dựng thế này, lấy đâu ra Âm dương tiên sinh nào dám trú?

Đừng nói trú, căn bản không có bất cứ một Âm dương tiên sinh bình thường nào lại nghĩ đến việc dùng phương thức này để xây dựng phủ đệ.

Tôi nhíu chặt đầu mày, tỉ mỉ phân tích Viên Hóa Thiệu khả năng sẽ dừng lại trú ở quẻ nào.

Vì để kiểm chứng suy đoán của mình là chính xác, tôi trực tiếp đi đến chính giữa sân, mặt đất ở đây phủ lên một tầng đất mỏng, nhìn như chẳng có thứ gì, tôi dùng đế giày chà xát một chút, bèn lộ ra một hình vẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận