Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 268: QUỶ NƯỚC VỚT XÁC

Hoặc giả tính cách của tôi, trong mắt Trương Nhĩ đích thực quá nhu nhược thiếu quyết đoán, dẫn đến việc lão đối xử với người khác đều ôn hòa, nhưng lời nói với tôi lại toát ra vài phần nghiêm khắc.

Đương nhiên, tôi cũng chẳng có tâm lý kháng cự gì, người không được dạy thì vô học.

Chuyện này nếu không phải có Trương Nhĩ giữ tôi lại, tôi chắc chắn sẽ xuống sông, bây giờ cũng chẳng biết sẽ thế nào nữa.

Mà nhìn cảnh tượng phía bờ sông, không chỉ khiến lòng tôi chấn động, mà còn không ngừng xuýt xoa.

Trong dòng nước sông chảy xiết, nước lũ hung bạo tàn phá bữa bãi!

Dòng nước phù sa cuồn cuộn ấy, toát ra toàn là sự lạnh lẽo vô tình!

Hơn trăm con quỷ nước, dưới sự lãnh đạo của ba con quỷ nước già lông tóc bạc trắng, đưa lên cả trăm xác chết, nhanh chóng bơi vào phía bờ!

Tôi từng thấy người vớt xác đánh đấu với xác chết dưới sông, cũng từng tưởng tượng ra bất cứ cảnh tượng kinh hoàng nguy hiểm nào!

Nhưng cảnh quỷ nước vớt xác trước mắt, thì khó lòng tưởng tượng nổi, càng không có khả năng nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi!

“Sông hủy rồi, chúng cũng chẳng còn nơi sinh sống.”

“Các anh cứu sông, chúng bèn cứu các anh.” Bất chợt, tư duy của tôi có vài phần ngơ ngẩn!

Đồng tử co mạnh lại, chằm chằm nhìn đám quỷ nước kia lên bờ, bọn chúng đặt xác chết lại xong, bèn quay đầu nhảy lại xuống nước.

Trong đó có một con quỷ nước lông tóc xám trắng, còn ngoảnh đầu ra nhìn đối diện với tôi một cái.

Tim thình thịch thình thịch như nhảy lên tận cổ, tôi kỳ thực phải sớm phát giác mới đúng!

Chuyện này, không phải là không có điềm báo!

Lúc đó khi tôi và Lưu Văn Tam ở đáy sông đưa trấn cục phong thủy Thấu địa Lục thập long về lại vị trí cũ, đã có một lượng quỷ nước tương đối vây lấy chúng tôi!

Lúc đó Lưu Văn Tam còn tưởng bọn chúng sắp gây loạn, nhưng lại không có.

Sau đó chúng tôi lên bờ, trước lúc đi tôi còn quay đầu lại nhìn, thì phát hiện quỷ nước đang chôn vùi trấn vật!

Nếu không phải vậy, thì nước lũ lớn như thế này, trấn vật lộ ra khỏi đáy sông đã sớm bị xối đi mất rồi!

Đồng thời với việc nghĩ rõ ràng những chuyện này, tôi cũng vội vàng kêu lên: “Nhanh qua đó! Đem xác chết khiêng vào linh đường! Đám quỷ nước này đang tới làm giúp!”

“Việc này, còn có thể xoay chuyển tình thế được!” Sau khi tôi kêu lên xong, Phùng Bảo và Phùng Quân liền trực tiếp triệu tập toàn bộ người đi khiêng xác chết!

Lưu Văn Tam thì ngẩn ngơ nhìn mặt sông hồi lâu, rồi lão đột nhiên làu bàu nói một câu: “Mẹ kiếp, cái thứ quỷ này thông tính người rồi, sau này có còn dùng luyện mỡ quỷ nước nữa được không?” Nói rồi, lão đột ngột rút mã tấu ở thắt lưng ra.

Lưu Văn Tam có hai thanh mã tấu, thanh của bản thân lão đã tặng cho tôi, ngoài ra còn có tiểu quái vải đay và cả một loạt đồ nghề của người vớt xác.

Thanh mà bây giờ lão đang dùng, thì là thanh mã tấu của bố lão, người vớt xác sông Dương đời trước, được Phùng Chí Vinh hoàn trả cho lão.

Lại cằn nhằn thêm tận mấy câu, lúc này quỷ nước đã đưa đợt xác chết thứ hai lên bờ.

Lão lại đem thanh mã tấu ném mạnh một phát xuống dưới sông Dương.

Quay đầu lại, lão không nói lời nào, mà đi thẳng qua bờ sông giúp khiêng xác chết.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người vớt xác còn lại kinh ngạc, bao gồm cả Hà Tiên Thủy, cũng nhíu chặt đầu mày.

Mấy người bọn họ cũng không nói chuyện nữa, mà dìu nhau đi về phía linh đường, chỗ cách xa bờ sông hơn nữa.

Lưu Văn Tam tinh lực sung mãn, chỉ một lúc là có thể hồi phục, còn những người khác thì rõ ràng không bằng lão, nên không đi qua thêm phiền nữa.

“La Thập Lục, cậu đã tin phong thủy chưa?” Giọng nói của Trương Nhĩ hiền hòa hơn nhiều, nhìn tôi một cái thật sâu.

Tôi im lặng hồi lâu, gật gật đầu: “Tôi tin.” Lúc này, tôi đã càng hiểu thêm nhiều hơn vấn đề của bản thân.

Kỳ thực tôi tuy vẫn luôn tin phong thủy, nhưng lại không tin tưởng năng lực của bản thân. Cứ cảm giác không khống chế được những thứ mà ông nội và Trương Cửu Quái để lại cho tôi, cũng dễ dàng bị tâm trạng chi phối, vậy nên mới hay làm hỏng chuyện.

Nhìn những hành vi này của Trương Nhĩ, lão lấy phong thủy định lý, và đặt lý trí lên phía trước.

Lại nghĩ, một thời gian dài như vậy, tôi có phạm sai lầm, Lưu Văn Tam có phạm sai lầm, thậm chí là Trần mù cũng có phạm sai lầm.

Nhưng Trạch kinh, Âm sinh cửu thuật, và cả Cốt tướng có sai không?!

Chúng đều không sai!

Tôi lúc này mới phát hiện, theo thời gian trôi, tôi cũng vô duyên vô cớ bớt đi vài phần lòng kính trọng dành cho chúng so với trước đây.

Trong lúc suy nghĩ, Trương Nhĩ đã rảo bước đi về phía trước.

Tôi đi sát theo sau, ngao sói thì đi theo chân tôi.

Mấy phút sau, chúng tôi cũng tới vị trí bên bờ sông chỗ quỷ nước đưa xác chết lên, tuy chỗ này không có cầu tàu, nhưng lại là chỗ có tầm nhìn rộng nhất.

Lúc ban đầu, tốc độ của quỷ nước rất nhanh, ba lượt xác chết, gần như chỉ mất thời gian nửa giờ là có thể lên bờ luôn!

Cộng với cả chỗ mấy người Lưu Văn Tam vớt lúc trước, thì đã có hai phần ba số xác chết toàn bộ đều được vớt lên!

Nhưng lần này, quỷ nước lại mãi không lên bờ lại.

“Nước lũ, càng lớn hơn rồi, bọn chúng sắp chẳng còn cách nào nữa.” Trương Nhĩ bất chợt khẽ thở dài một tiếng, đầu mày lão hơi nhíu chặt lại, chằm chằm nhìn ra giữa sông, vị trí lúc trước có trâu sắt.

Mí mắt tôi hơi giật một phát.

Sau khi Trương Nhĩ dứt lời, trên mặt sông lại lần nữa xuất hiện bóng dáng của quỷ nước...

Chỉ có điều lần này, gần như đều là hai ba con quỷ nước, đưa một xác chết lên bờ.

Duy nhất còn có thể đơn độc đưa theo xác chết, chỉ còn lại ba con quỷ nước già lông tóc bạc trắng kia thôi.

Chuyến đưa xác chết lần thứ tư này, chỉ đưa lên hơn ba mươi xác.

Rõ ràng, hành động của bọn chúng cũng chậm chạp hơn không ít...

Đặt xác chết xuống xong, chúng lại lần nữa nhảy xuống sông.

Chuyến thứ năm này thời gian lại càng lâu hơn, đã sắp một tiếng đồng hồ, mới lờ mờ nhìn thấy có mấy con quỷ nước trồi lên khỏi mặt sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận