Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 75: KẺ XUI XẺO



Tiếp đấy, lão chắp tay hướng về phía Cố lão gia, vẻ mặt phẫn nộ.

“Cố lão gia, việc xem phong thủy này là vì tôi có duyên với ông, nên đến xem cho nhà họ Cố!”

“Chứ không phải đến tranh cướp gì với ai, cái tên âm bà này tự nhiên cố tình gây sự! Nếu nhà họ cố bảo nó xem, Lý Đức Hiền tôi đi là xong!”

Tôi nhíu chặt mày, Lưu Văn Tam thì lộ ra vẻ mặt như đang nghĩ ngợi.

Cố lão gia thì rõ ràng vô cùng khó xử.

Cũng vào lúc này, tôi đột ngột phát giác ra một ánh mắt lạnh buốt liếc tôi một cái.

Giác quan thứ sáu của con người vô cùng nhạy bén, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn về hướng đó.

Thì thấy đại thiếu gia nhà họ Cố, đang đứng sừng sững phía trước căn nhà chính, hắn lạnh băng nhìn tôi, khiến tôi có một cảm giác hãi hùng khiếp đảm.

Cố Nhược Lâm vô cùng mất tự nhiên, nói nhỏ: “Thế ông nội, hay là chuyện chúng ta đóng cọc móng, để lùi lại một chút? Như thế chắc không ảnh hưởng gì chứ? Xem nhiều chút dù sao cũng hơn...”

“Nếu Cố tiểu thư đã cảm thấy gã âm bà này nói có lý! Thì Lý Đức Hiền tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại đây! Cố lão gia, chuyện này dừng lại tại đây!”

Lý Đức Hiền bất ngờ hất tay áo, quay người đi ra ngoài.

Đồng thời, gã đại thiếu gia nhà họ Cố kia cũng đột ngột bước nhanh về phía chúng tôi!

“Lý tiên sinh, ông chờ chút!” Cố đại thiếu gia bước vội đến phía bên cạnh chúng tôi.

Hắn gọi Cố lão gia một câu ông nội trước, rồi lạnh lùng liếc tôi một cái.

Tiếp đó nói thẳng: “Ông nội, cháu thấy Nhược Lâm đưa tên âm bà này đến đây, vốn đã thiên vị!”

“Xem phong thủy, điểm huyệt xây nhà mới, cái cần là sự may mắn.”

“Bọn họ một đứa là người vớt xác sông Dương, đứa kia đỡ đẻ cho người chết, đã xui xẻo hết chỗ nói rồi.”

“Ông nội thương Nhược Lâm, đối nhân xử thế cũng tương đối thân thiện, sợ là hai tên này nhắm chuẩn vào điểm yếu này của ông!”

“Hơn nữa tên âm bà này tuổi đời còn trẻ, kể cả nó học phong thủy từ lúc còn trong bụng mẹ đi nữa, thì kinh nghiệm cũng không thể bằng Lý tiên sinh được!”

“Nếu vì bọn nó mà khiến Lý tiên sinh tức giận bỏ đi, thì đối với nhà họ Cố chúng ta mà nói cũng là chuyện xấu! Ông nội, theo cháu thì cứ cho luôn một món tiền, để bọn nó muốn đi đâu thì đi, đừng có phá hoại việc tốt của gia tộc.” Lời nói của tên Cố đại thiếu gia này sắc bén kịch liệt hơn nhiều.

Sắc mặt của Lưu Văn Tam cũng lập tức xị xuống.

Đầu mày tôi thì nhăn lại thành chữ “xuyên” luôn.

Rõ ràng, nét mặt Lý Đức Hiền đã có đôi phần vui vẻ.

Cố lão gia cứ do dự mãi, Lý Đức Hiền ghé vào tai ông ta, nói nhỏ mấy câu.

Ngay sau đó, Cố lão gia gật gật đầu.

Ánh mắt ông ta cũng không còn nhìn tôi và Lưu Văn Tam, mà nhìn sang Cố Nhược Lâm.

“Nhược Lâm, theo như lời Lý tiên sinh nói, thì giới phong thủy có một quy tắc, nếu là loại tiên sinh tay ngang bên đường đến xem phong thủy thì thông thường là baomột hồng bao, cháu tiễn hai vị này đi đi, rồi ý tứ chút, mỗi người bao một vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám, lấy con số may mắn.” Cố lão gia trầm giọng nói.

Sắc mặt Cố Nhược Lâm rõ ràng tái nhợt hẳn đi.

Lòng tôi khẽ than, cũng chẳng phải la do phẫn nộ nữa.

Đúng là tôi chẳng có mấy kinh nghiệm, những lời nói ra càng chẳng có mấy độ tin cậy.

Tôi không định nói thêm gì nữa.

Thì Lưu Văn Tam đột nhiên cười cười, nói một câu: “Nếu đã thế, Thập Lục, chúng ta tự đi là được, Cố lão gia coi chúng ta là ăn mày cơ đấy. Nhưng chú là người vớt xác sông Dương, cũng có chút máu mặt.”

“Kể cả đỡ âm linh với vớt xác là hạ cửu lưu, thì ở bên sông Dương, việc cần dùng đến Lưu Văn Tam này, cũng nhiều hơn Lý Đức Hiền nhiều.”

“Thế thì cứ hy vọng nhà họ Cố, sau này cũng không có việc gì phải nhờ vả đến Lưu Văn Tam tôi và La Thập Lục nhé!”

Lời của Lưu Văn Tam nhẹ như bẫng, nhưng nội dung trong đó, cũng chẳng có tốt đẹp gì!

Tính Lưu Văn Tam vốn rất cứng, lão nhịn được đến tận giờ, tôi đã cảm thấy rất bất thường rồi.

Lưu Văn Tam kéo tôi đi ra ngoài.

“Lưu tiên sinh... La âm bà...” Cố Nhược Lâm hoảng hốt đuổi theo sau chúng tôi.

Chỉ vài bước chân, tôi và Lưu Văn Tam đã đi ra khỏi cổng khu nhà chính của nhà họ Cố.

“Chú Văn Tam... Cố tiểu thư còn theo sau kìa, chúng ta không cần thiết phải giận cô ta, đi chậm chút, chậm lại chút...”

Lưu Văn Tam bực mình liếc tôi một cái, nói: “Chú Văn Tam như này là giúp mày, mày đúng là đầu đất, Lý Đức Hiền biết lùi một bước tiến hai bước, mày thì chẳng biết tý gì.”

“Chúng ta đi rồi, Cố tiểu thư mới thấy áy náy, cái lẽ thường tình thế này cũng không hiểu.”

“Hả?” Mặt tôi ngẩn tò te,trong nháy mắt, cũng hiểu ý của Lưu Văn Tam.

Lập tức, tôi cảm giác tai nóng bừng lên.

Lưu Văn Tam lườm tôi một cái: “Chú Văn Tam mày hy sinh lớn như thế, mặt mũi của người vớt xác sông Dương đều bị người ta dẫm hết lên! Đợi lúc nào đi gửi tiền, mày cũng gửi một nửa còn một nửa mua gói quản lý tài chính, nghe rõ chưa?”

“....”

Tôi thất kinh, hạ giọng nói nhỏ: “Chú Văn Tam, có ai như chú không, có bồ là mất hết nhân tính! Tiền cháu gửi toàn là vốn để cưới vợ.”

“Giờ mang đi mua gói quản lý tài chính, thì cháu lấy gì mua nhà cưới vợ?”

Ánh mắt Lưu Văn Tam đầy vẻ khinh thường: “Cái loại suốt ngày không ra khỏi cửa như mày, còn ỏn ẻn hơn cả đàn bà, không có chú Văn Tam mày giúp, mày kiếm nổi vợ không? Hơn nữa, nếu lấy được Cố Nhược Lâm, mày còn mua nhà làm gì?!”

Mặt tôi càng đỏ lên, trong lòng lại càng hoảng.

Lúc này Lưu Văn Tam mới bước chậm lại.

Tiếng bước chân vội vã sau lưng của Cố Nhược Lâm, lúc này mới miễn cưỡng theo kịp.

Cô ta chặn trước mặt chúng tôi, khuôn mặt toàn sự hoảng loạn bất an, liên tục cúi người xin lỗi chúng tôi tận cả mười mấy cái.

“Lưu tiên sinh, La âm bà, rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi, xin lỗi...”

“Tôi không biết mọi chuyện lại thành ra thế này... Anh tôi và Lý tiên sinh....”

Cố Nhược Lâm tóc tai rối bời, nhìn trông vô cùng nhếch nhác.

Lưu Văn Tam nghiêm mặt, lắc lắc đầu: “Cố tiểu thư, không phải thái độ của Lưu Văn Tam tôi có vấn đề gì, hôm nay chúng tôi đến nhà họ Cố, là phải hoãn việc xuống sông Dương với gia đình một quý nhân khác trong thành phố lại mới đến được.”

“Thập Lục nhiệt tình với chuyện của cô, nó nói cũng nói rồi, nhà họ Cố lại đuổi thẳng người ta luôn, như thế hơi bị quá đáng.”

Vẻ áy náy trên mặt Cố Nhược Lâm càng nhiều hơn, khóe mắt cô ta cũng hơi đỏ lên, rõ ràng có nước mắt rỉ ra, rồi cô ta lại cúi người thêm mấy cái nữa.

“Lưu tiên sinh, tôi thật sự không có cố ý, La âm bà, chuyện này trách tôi không suy xét kỹ lưỡng... tôi...” Tôi không nhịn được nữa, Cố Nhược Lâm cũng rất ngây thơ, đã sắp phát khóc cả lên rồi.

Tôi vội đỡ cô ta lại, nói cô ta không phải ôm hết trách nhiệm về mình, đấy cũng chẳng phải lỗi của cô ta, chỉ có thể nói là do không hợp.

Cố Nhược Lâm vẫn cứ giữ dáng vẻ rất ảo não, nói chuyện này đúng là do cô ta không làm tốt.

Lúc này Lưu Văn Tam lại liếc tôi một cái, dùng một biểu cảm bảo tôi tự hiểu, rồi nói: “Cố tiểu thư, cô cũng không cần áy náy quá, nếu Thập Lục đã bảo không sao cả, thì thực ra Lưu Văn Tam tôi cũng không phải là người lập dị như thế.”

“Thế này đi, đằng nào cô cũng ra đây rồi, xem chừng nếu mà quay về, thì không tránh được lại bị thằng anh cô nói cho một trận.”

“Chẳng bằng cô đưa bọn tôi lên núi một chuyến, qua cái chỗ mà Lý Đức Hiền chọn, cho Thập Lục xem xem có vấn đề gì không.”

“Tuy rằng Thập Lục không học phong thủy từ lúc còn trong bụng mẹ, nhưng ông nội nó La Trung Lương thời mấy chục năm trước cũng là nhân vật hô phong hoán vũ trong giới phong thủy, thuật phong thủy mà Thập Lục học thì cao cấp hơn nhiều so với cái tên Lý Đức Hiền kia.”

“Nếu việc lựa chọn địa điểm xây nhà phong thủy của nhà họ Cố có vấn đề thật, Thập Lục chỉ ra, cô về nói lại với Cố lão gia, cũng tránh cho nhà họ Cố xui xẻo gặp họa.”

Tim tôi đột nhiên đập mạnh mấy nhát.

Ban nãy tôi đúng là giận thật, vô ý bỏ qua chuyện phong thủy của nhà họ Cố.

Huyệt phong thủy do tên Lý Đức Hiền kia chọn chắc chắn có vấn đề!

Không biết là do lão học hành không đến nơi đến chốn hay do lão biết rõ nhưng có vấn đề gì khác!

Chỉ việc đóng cọc móng sau giờ trưa, Tuất Thổ Ngọ Hỏa thêm với cái hanh khô của Dương hỏa, cũng đủ khiến nhà họ Cố đoạn tử tuyệt tôn trong vòng ba đời!

Tôi cũng không do dự nhiều nữa, hít sâu một hơi nói với Cố Nhược Lâm: “Cố tiểu thư, phong thủy này, đúng là phải đi xem xem.”

Cố Nhược Lâm cũng rất quyết đoán, trên mặt cô ta thậm chí còn có vẻ vui mừng, gật mạnh đầu.

“Thế thì tốt quá! Tôi đưa hai vị lên núi luôn bây giờ!”

“Đúng rồi La âm bà, mấy câu ban nãy anh nói, cũng khó trách được Lý tiên sinh phản ứng như thế...”

“Những vấn đề mà anh nói, tôi đều hiểu cả, Lý tiên sinh đúng là không nói những gì liên quan, cũng chưa từng hỏi qua.”

Trống ngực tôi đập thình thịch, Lý Đức Hiền không đi tìm hiểu cái gì, mà đã chốt được huyệt phong thủy cần chọn?

Đấy chẳng phải làm càn sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận