Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1023: LỐI ĐI

Tiếng nói của tôi đột ngột im bặt, nhíu mày cúi đầu trầm tư.

Lúc này, Ngô Mậu đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu: “Liễu đạo trưởng, có thể hỏi một chuyện không?”

“Nói.” Giọng của Liễu Dục Chú bình tĩnh đáp lời.

“Nếu La tiên sinh lúc trước không tìm thấy anh, anh chắc sẽ một mình vào trong, dựa vào cảm ứng của anh, anh sẽ đi con đường nào?”

“... Là ở đây sao?”

Trong lúc nói, tay của Ngô Mậu chỉ về phía dưới bức tường thành ở chính diện.

Liễu Dục Chú lắc lắc đầu.

Ngô Mậu khó hiểu tiếp tục hỏi: “Liễu đạo trưởng anh không biết đường đi, không đi lối này, chuẩn bị đi lối nào?”

Liễu Dục Chú lạnh lùng nhìn quét Ngô Mậu một phát, nhấc tay chỉ phía bên trên tường thành, nhàn nhạt nói: “La Thập Lục nói không chính xác, đạo sĩ nếu có thể đi được đến đây, đều không phải bậc tầm thường, làm sao lại chấp nhận đi đào hang như phường trộm cướp? Vượt qua những chướng ngại tường thành này, trực tiếp đến thẳng vị trí trung tâm, phá vỡ phần đỉnh, phía dưới lẽ nào chẳng phải chính là xác và mộ sao?”

Cả người Ngô Mậu đều cứng đờ lại, trong mắt y rõ ràng ánh lên vẻ kinh hãi.

Lời này của Liễu Dục Chú cũng khiến tôi ngẩn ra một phát.

Một lát sau, tôi mới phản ứng lại, sợ cũng đúng là giống như những gì Liễu Dục Chú nói.

Chỉ có điều, vị trí trung tâm càng không phải dễ dàng mà phá vỡ như vậy.

Tôi dẹp bỏ toàn bộ tư duy hỗn tạp, giọng hơi có chút khàn khàn, nói: “Chúng ta vẫn cứ qua Sinh môn trước, chỗ đó ít nguy hiểm nhất, có điều cần cảnh giác cạm bẫy, đi sai đường sẽ có cùng kết cục với Tưởng Bàn, chúng ta tùy cơ ứng biến, xem tình hình mà hành sự.”

Nói rồi, tôi bèn phân biệt phương vị của Sinh môn, men theo tường thành này, đi về phía phương vị Đông Bắc.

Ngao sói mang vẻ không cam tâm, vặn vẹo thân người to đùng đi theo bên cạnh tôi, Liễu Dục Chú và Ngô Mậu thì một bên trái một bên phải, ba người một ngao chúng tôi dàn hàng lên trước, nhưng mỗi người một tâm tư.

Đoạn đường này kỳ thực không hề xa.

Khi chúng tôi đến Cấn vị hướng Đông Bắc, tôi dừng chân lại.

Tường thành ở chỗ này, rõ ràng có sự khác biệt với chỗ vừa nãy.

Hơi hướm chỉnh thể, không còn lạnh buốt thế nữa, hơi có một tia sinh khí, Kinh môn thuộc cửa hung, giá buốt rất bình thường, Sinh môn có hơi ấm sinh khí, cũng rất bình thường.

Ánh mắt nhìn quét dưới chân tường thành, bèn không nhìn thấy hang động bị đào ra.

Có điều tôi lại nhìn thấy trên mặt đất có một số tiền đồng.

Tiền đồng nằm ngổn ngang hỗn loạn trên mặt đất, hóa ra còn có một bộ phận bị đứt gãy nữa.

Tôi lập tức liền nghĩ tới Kim tiền hào trong Thiên nguyên Tướng thuật...

Có điều, đây chưa chắc đã là vết tích do Tưởng Bàn để lại.

“Lối vào ở chỗ nào?” Liễu Dục Chú mở miệng hỏi.

Tôi không lập tức trả lời, mà cầm Định la bàn, từ từ đi lại phía trước tường thành.

Lúc này tôi mới hoàn toàn khẳng định, Định la bàn không hề mất tác dụng, chỉ là lúc ở đỉnh núi hướng vào trong nhìn toàn bộ bố cục phong thủy, đồng thời xuất hiện hai loại kim chỉ, trùng hợp bất động mà thôi.

Kim chỉ của Định la bàn hiện giờ, thì là hình thành kim xoay, hơn nữa cùng với việc tôi đi lại, kim chỉ chuyển động vù vù, tốc độ vẫn chưa từng ổn định.

Tuy là Sinh môn, nhưng bên dưới Sinh môn, nhất định là nơi Phong thủy tiên sinh và Âm dương tiên sinh vùi xương cốt, chết mất mạng, càng là oán khí ngút trời, vậy nên mới xuất hiện kim xoay.

Men theo rìa tường thành lại đi lên trước khoảng chừng bảy tám mét, kim xoay đạt đến tốc độ nhanh nhất, giống như sẽ bắn bay ra ngoài bất cứ lúc nào!

Tôi dừng lại ở chỗ này, tay đầu tiên là ấn lên trên tường thành, dùng ngón tay gõ gõ, cảm giác chắc nịch, tràn ngập cảm giác thực chất, không có bất cứ chỗ rỗng nào, rõ ràng ở đây không có cửa ngầm, cũng không thể nào có đường.

Tôi cúi đầu xuống, nhìn mặt đất dưới chân.

Đồng thời cất Định la bàn đi, lại tiện tay rút gậy khóc tang từ thắt lưng ra.

Nắm chặt thân gậy của gậy khóc tang, tôi giã một phát thật mạnh xuống phía dưới!

Coong một tiếng nặng nề vang lên, còn có cảm giác chấn động, khiến lòng bàn tay tôi tê rần từng cơn.

Đất cát trên mặt đất cũng chấn động từng đợt, bay lên không ít bụi đất.

Hơi thở của tôi đều trở nên gấp gáp hơn không ít, tiếp đấy lại tiếp tục dùng gậy khóc tang nện giã nhiều phát xuống mặt đất, xác định được phương vị đại khái.

Lại thu gậy khóc tang về, tôi trực tiếp bò rạp trên mặt đất, mò mẫm kỹ lưỡng.

Trong thời gian này, Liễu Dục Chú và Ngô Mậu đều đã đến bên cạnh tôi, ngao sói thì dứt khoát bò rạp ra đất, cái đầu ép sát mặt đất, đôi con mắt màu xanh chằm chằm nhìn nhất cử nhất động của tôi.

Tôi vô cùng nghiêm túc, ngón tay không hề rời khỏi mặt đất.

Sau khi bới bỏ hết toàn bộ cát trên mặt đất ra xong, nhìn bình thường, mặt đất và xung quanh không có gì khác biệt.

Nhưng ở vị trí khoảng một thước vuông, có một vạch lõm sâu hoắm.

Chỗ lõm này không hề lớn, chỉ rộng khoảng chừng một ngón tay.

Bình thường có cát bụi, căn bản không nhìn thấy, bây giờ sau khi dọn sạch xong, từ trong lờ mờ có khí lạnh luồn ra.

Tôi đứng dậy, ra hiệu cho Liễu Dục Chú và Ngô Mậu lùi sau, đồng thời rút trảm quỷ đao ra, cắm một phát vào trong chỗ lõm đó, tiếp đấy dùng sức bẩy!

Trong âm thanh phụp phụp, chỗ mặt đất khoảng một thước vuông đó bị tôi bẩy lên rồi!

Phía dưới đá gạch dày chừng một nắm đấm, là một tấm sắt dày nặng, tấm sắt bị bẩy ra xong, bên dưới là một cái hang sâu thẳm đen ngòm...

“Đây... Chính là lối đi?” Ngô Mậu nuốt một miếng nước bọt, trong mắt âm ỉ có vẻ hưng phấn và căng thẳng.

Liễu Dục Chú lên trước ấn lấy tấm sắt đó, tiện tay nhấc lên một phát.

Trong một tiếng động nặng nề, tấm sắt trực tiếp liền bị lật luôn ra.

Miệng hang hình vuông, lộ ra trong tầm mắt của chúng tôi!

Miệng hang này ngay ngắn vuông vắn, bên rìa còn là đá gạch nữa, một phát nhìn lên, đây bèn không phải là hang đào ra nữa, mà là bản thân được xây ở tại đây, thuộc về lối đi của Sinh môn?

Liễu Dục Chú đột nhiên ngồi xổm xuống, tay vuốt qua một vị trí trên miệng hang.

Đợi sau khi gã nhấc tay lên, xòe bàn tay ra xong, xuất hiện trong tay gã, hóa ra cũng là một đồng tiền đồng.

Tôi nhíu mày cầm đồng tiền lên, tỉ mỉ quan sát một lúc.

Kẹp giữa ngón tay, tôi trầm giọng nói: “Tưởng Bàn là từ đây vào trong đấy.”

“Đi thôi.” Giọng điệu Liễu Dục Chú bình thản, một tay chống lên bên rìa miệng lối đi, liền định nhảy vào trong.

Tôi lập tức giơ tay, ngăn động tác của Liễu Dục Chú lại.

“Đừng vào trong vội.” Tôi khàn giọng quát ngăn gã.

Liễu Dục Chú nghi vấn: “Tại sao không vào trong, đây chẳng phải chính là lối vào mà cậu nói sao?”

Tôi không lập tức trả lời gã, mà chăm chú nhìn miệng hang, giơ tay hơi thò vào trong một chút.

Khí lạnh âm u, trên người tôi lập tức nổi dày đặc da gà. Cái cảm giác thót tim trong lòng đó lại tăng mạnh thêm không ít.

Ngô Mậu lúc này cũng nghi hoặc nhỏ giọng hỏi: “La tiên sinh, có vấn đề gì? Hay là Tưởng Bàn, mộ đạo trời sinh mà vừa nãy các cậu cứ hay nhắc tới, bên trong đây bèn có nguy hiểm lớn, đúng chứ?”

Tôi cũng không trả lời Ngô Mậu.

Dừng phải đến tận bảy tám phút, tôi mới mở miệng, khàn giọng nói: “Đích thực, chỗ này là lối vào của Sinh môn, đi con đường này đại khái là đúng, chỉ có điều, mộ đạo trời sinh là đi sai đường, hay là con đường duy nhất đây?”

“Nếu như là con đường duy nhất, kết cục của chúng ta sợ rằng...”

Chỉ có điều nói đến đây, tiếng của tôi lại đột ngột im bặt.

Bởi vì Tưởng Bàn cuối cùng là được người ta cõng ra ngoài, chính là đại biểu, hoặc giả còn có đường sinh ra ngoài.

Nhưng cũng có khả năng, con đường sinh đó chính là đường quay ngược về, người từ đây vào trong, nhìn thấy xác chết của Tưởng Bàn liền không tiếp tục lên trước nữa, mà thông qua phương pháp đặc thù quay ngược lại.

Phương pháp đó Tưởng Bàn không biết, nên mới bị giam đến chết.

Sau khi hơi do dự một chút xong, tôi hạ giọng nói: “Liễu đạo trưởng, Ngô tiên sinh, các anh ở đây đợi tôi, tôi phải vào trong một đoạn trước, sau đó mới có thể phán đoán chúng ta có thể đi con đường này hay không.”

Vân ngang trên trán Liễu Dục Chú lại lần nữa nổi lên, gã nhíu mày nói: “Cậu phán đoán kiểu gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận