Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 544: PHÁ SA, PHÁ THUỶ, PHÁ PHÂN KIM (3)

Trong thời gian suy nghĩ, tôi lại leo cao thêm năm mét.

Kế Nương cách tôi chỉ còn lại khoảng cự ly chưa đến hai tầng lầu, đã là gần ngay trước mắt rồi!

Gió tuyết ngày càng dữ dội, mà trên giữa ngọn núi này lại bắt đầu có sương mù nổi lên, sương trắng mông lung quẩn quanh trên người tôi, tôi đột nhiên cảm giác ý thức có đôi chút mơ hồ.

Cũng đúng vào lúc này, chỗ vị trí cổ tay lại có mấy tiếng nứt vỡ răng rắc vang lên!

Trong nháy mắt tôi liền cảm giác thần trí trở nên tỉnh táo.

Vòng hạt xương ly miêu lại vỡ mất mấy hạt, hạt xương vỡ thuận theo chiếc thang treo rơi xuống, chiếc vòng hạt cũng chỉ còn lại một nửa số hạt xương...

Lại nhìn phía trên, xác chết của Kế Nương dường như cúi đầu xuống.

Tôi nhìn thấy mặt bà ta một cách vô cùng rõ nét.

Nước ra trắng bệch, cái cằm toàn là rễ phụ, bởi vì độc tố của nấm đầu xác, mà thành sưng vù khác thường.

Bản thân tướng mặt, tướng cốt như miếng xỏ giày kia, thì chẳng nhìn thấy tý nào.

Hai mắt bà ta nhắm chặt, hiện giờ cảm giác đem đến cho người ta chỉ có buồn nôn, và âm u rợn người.

Bất luận trước khi chết bà ta có công gì, thì sau khi chết nô dịch thôn Kế Nương trăm năm, vì mục đích vũ hóa này mà hại chết không biết bao nhiêu người, bà ta đã chẳng còn tý chút công lao nào, thứ còn lại chỉ có tội lỗi.

Các đời bạo chúa là lúc còn sống hãm hại bách tính, nhưng bà ta thì là chết xong hại người không ít.

Bà ta, nhất định không được tiếp tục tồn tại nữa!

Dồn hết sức lực, tiếp tục leo lên trên.

Nhưng đúng vào lúc này, giữa tiếng gió gào rít, bên tai tôi lại nghe thấy mấy tiếng thổi kèn đơn lẻ...

Tiếng thổi kèn này đối với tôi mà nói, hiển nhiên đã thành lời nguyền ma quỷ, da đầu tôi như nổ tung, toàn thân đều nổi da gà.

Khóe mắt liếc xuống dưới một phát.

Tôi mới phát hiện, Âm tiên sinh... hóa ra đã ra ngoài rồi...

Không chỉ là Âm tiên sinh đã ra ngoài, mà Mã Bảo Nghĩa cùng Sơ bà cũng ra ngoài rồi.

Hai người bọn họ đã bị khống chế, đám xác nam Kế Nương cưới chồng đã về lại vị trí ban đầu, ở góc ngoài rìa nhất, là những người dân thôn bị xả máu hóa sát kia.

Mã Bảo Nghĩa và Sơ bà thì bị bắt giữ tại chỗ đó.

Tùy tùng, chỉ còn sót lại hai tên cuối cùng.

Một tên bị tôi đánh vỡ xương Cự ngao, tên còn lại chắc là không đi đối phó với Trương Nhĩ, nên mới còn sót lại.

Lòng tôi lạnh ngắt, hoàn toàn không ngờ rằng, Mã Bảo Nghĩa mà lại thua vào lúc này.

Y bị bắt giữ tại đó, Âm tiên sinh không giết y... lại là vì lý do gì?

Còn Thẩm Kế đâu?

Nán lại trong chốc lát, tôi lại tiếp tục leo lên trên, khoảng cách với Kế Nương chỉ còn lại một mét cuối cùng.

Nhưng tiếng kèn bên tai lại ngày càng nặng nề.

Cái âm thanh đó chói lói điếc tai, thậm chí Kế Nương trên đỉnh đầu tôi, còn bắt đầu cử động rồi!

Bà ta hóa ra đang bắt đầu từ từ leo lên trên.

Tốc độ leo này không nhanh, nhưng tôi lại cảm giác thang treo bắt đầu trở nên trơn tuột, cần dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng bám chắc được...

Tôi kinh ngạc đến cực điểm, bà Kế Nương này, làm sao có thể leo lên trên được?

Không có tôi làm vật tế ở chỗ Tuyệt mệnh vị nữa mà! Kế hoạch của Âm tiên sinh đều đã bị phá hoại rồi... Bà ta làm sao có thể...

Giây phút nghĩ đến đây, tôi vụt cúi đầu nhìn xuống.

Tôi mới phát hiện, vừa nãy tôi có chỗ lơ là bỏ qua...

Ở giữa hai tên tùy tùng thổi kèn, là Âm tiên sinh đang đứng.

Mà Âm tiên sinh rõ ràng là đang đứng trên Tuyệt mệnh vị.

Hơn nữa trên người ông ta, cũng khoác lên một chiếc áo đại liệm!

Tôi không nhìn rõ sắc mặt Âm tiên sinh ra sao, nhưng lại có thể nhìn rõ động tác của ông ta.

Ông ta giơ cao hai tay, vô cùng thành kính, cứ thế quỳ thẳng xuống đất.

Trong tiếng kèn sáo cũng lẫn với một giọng đàn ông cao vút.

“Nhị Ngũ tinh khí hiến tế, máu của huyết mạch rửa bia, nam nhi chưa vợ, Kế Nương cưới chồng, mưa hòa gió thuận, cả năm an thái!”

“Mời Kế Nương, thừa long khí núi, lên cửa vũ hóa!”

Lòng tôi hoàn toàn trầm hẳn xuống.

Ở thời khắc cuối cùng này, Âm tiên sinh cuối cùng hóa ra còn có chiêu dự phòng... Dùng bản thân ông ta làm động lực thúc đẩy Kế Nương vũ hóa...

Tôi không nhìn ông ta nữa, miễn cưỡng bám chắc lấy thang treo, tiếp tục trèo lên trên.

Tốc độ của Kế Nương, ngược lại còn nhanh hơn một chút so với tôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi, đang dần dần bị kéo dài ra.

Cùng lúc này, trong tiếng kèn sáo, lại có một âm thanh lẫn vào trong.

Thứ âm thanh này hóa ra là tiếng gào thét của Mã Bảo Nghĩa.

“La Thập Lục! Chặn mụ ta lại! Nếu để cho mụ ta trèo lên trên, thì hơi thở cuối cùng còn sót lại đó của mụ ta sẽ không tắt nữa! Cái xác sống này, sợ đã không phải là xác sống nữa rồi!”

Trong tiếng gào thét này cũng kèm với sự yếu ớt và cuồng loạn, tôi trợn to mắt, cảm giác trong mắt bỏng rát vô cùng, giống như mạch máu đều sắp vỡ ra vậy.

Nhưng bất luận tôi đuổi theo kiểu gì... Trước sau đều không đuổi kịp Kế Nương...

Khoảng chừng mấy phút sau, bà ta đã lên trên đình nghỉ chân trên đỉnh thang treo trước tôi.

Tôi hơi trễ hơn một chút, lúc lên trên, thì chỉ nhìn thấy Kế Nương quay lưng về phía tôi, bà ta đứng ở chỗ bên rìa của đình nghỉ chân, dường như đang nhìn vọng xuống phía dưới của ngọn núi băng.

Gió tuyết gào thét ác liệt, vạt áo bà ta bay phần phật, áo liệm trên người tôi cũng phần phật không ngừng.

Nhìn từ phía sau, vị trí cần cổ bà ta cũng toàn là rễ phụ, chỉ có điều thứ rễ phụ này, hóa ra đang dần dần biến mất....

Gió tuyết đã không còn là gió lạnh nữa, mà mang theo từng luồng hơi ấm, như gió xuân vờn mặt.

Lần trước lúc Kế Nương leo thang dây cũng là như vậy, sinh khí từ tám ngọn núi hội tụ, thứ sinh khí này đang nhanh chóng khiến Kế Nương vũ hóa, độc tố nấm đầu xác trên người bà ta, cũng đang nhanh chóng biến mất.

Tôi chằm chằm nhìn bà ta, một tay nắm chặt lấy gậy khóc tang, tay còn lại cũng nắm chặt lấy dao găm đỡ âm linh, sải bước lên trước, vụt một gậy đập về phía sau gáy của Kế Nương!

Kết quả thân người tôi lại không khống chế được một cách quái dị, mắt nhìn đã sắp đập trúng lưng của Kế Nương, nhưng lại có một sự ép buộc vô cớ, thôi thúc tôi dừng lại!

Tách! Vòng hạt xương ly miêu lại nứt một hạt.

Tôi khôi phục lại khả năng khống chế trong chốc lát, tiếp tục đập xuống, nhưng lại mất lực, dưới chân trơn trượt từng đợt.

Rầm một phát, bị ngã thẳng ra đất.

Cảm giác đau buốt truyền lại, tôi mới phát hiện, vừa nãy tôi vẫn luôn dẫm lên một chỗ vạt váy của Kế Nương.

Bà ta cử động, quay người, khiến tôi bị ngã.

Kế Nương cúi đầu, tôi và bà ta nhìn đối diện với nhau.

Sợi tóc bay bay theo gió, rễ phụ trên mặt bà ta đã hoàn toàn biến mất, độc tố của nấm đầu xác đã bị sinh khí thổi tan một cách triệt để rồi.

Hơn nữa trên da vùng mặt, vùng cổ của bà ta, cũng đã từ từ mọc ra một ít lông vũ mịn màu trắng.

Sinh khí, đang khiến bà ta vũ hóa...

Lồng ngực bà ta cũng phập phồng lên xuống càng ngày càng nhiều.

Bản thân Kế Nương chỉ có nửa hơi thở còn sót lại, vừa nãy những lời kia của Mã Bảo Nghĩa cũng từng cảnh tỉnh tôi.

Bây giờ tôi mới hiểu, y rốt cục là có ý gì.

Kế Nương là xác sống còn lại nửa hơi thở, xác sống được rót vào một lượng sinh khí khổng lồ như vậy mà vũ hóa, vậy thì xác sống, vẫn còn là xác sống sao?

Tôi đột nhiên cũng đã ngộ ra về độc tố của nấm đầu xác.

Bia văn của Kế Nương e rằng cũng là giả tạo.

Bà ta đúng thật là bị người ta hại, nên mới trúng độc tố của nấm đầu xác? Mới bố trí Kế Nương Phần?

Độc của nấm đầu xác mạnh như vậy, bà ta làm gì có thời gian trụ được đến khi Kế Nương Phần xây dựng thành công.

Bản thân xác sống dựa vào oán khí không cam tâm để giữ lại hơi thở cuối cùng, nhưng xác sống cũng không cách gì trường tồn, nếu như không có một chút oán khí, hoặc phương pháp bảo tồn xác chết đặc thù, thì nhất định sẽ thối rữa.

Đám tùy tùng ở phía dưới kia, chắc chắn cũng không phải là xác sống đơn giản.

Kế Nương trúng độc là giả, bà ta dùng cả đời nghĩ cách vũ hóa mới là thật.

Độc của nấm đầu xác, sẽ lấy mạng của bà ta, nhưng cũng chính thứ độc này lại trở thành phương thức bảo tồn xác chết tốt nhất, bà ta sẽ không bị thối rữa.

Khi sinh khí tràn vào, độc tố được giải, cũng là thời cơ vũ hóa của bà ta, càng là cơ hội để bà ta sống lại!

Tôi từ dưới đất bò dậy, lại định tiếp tục động thủ.

Cũng đúng vào lúc này, lông vũ trên mặt Kế Nương, lại đột ngột ngừng mọc.

Da của bà ta nằm ở khoảng giữa người sống và người chết, hơi có chút ánh xanh phát đen, vị trí nhân trung cũng xuất hiện khí đen vào miệng.

Tiếng thổi kèn, đột ngột im bặt...

Tim tôi đập điên cuồng, liếc mắt nhìn xuống dưới.

Tôi mới phát hiện, hai tên tùy tùng kia đã ngã xuống, đồng thời kẻ ngã xuống còn có cả Âm tiên sinh.

Tuy rằng cách rất xa, nhưng tôi vẫn loáng thoáng nhìn rõ.

Âm tiên sinh không còn tướng trung niên nữa, mà thân hình khô héo tiều tụy, đầu tóc bạc trắng, thành một người già quắt quéo.

Hai tên tùy tùng kia, sinh khí cũng hoàn toàn biến mất....

Tôi lúc này mới hiểu nguyên do.

Nhị Ngũ tinh khí của Âm tiên sinh, đã tiêu hao hết sạch rồi....
Bạn cần đăng nhập để bình luận