Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 797: HOÀNG BÌ TỬ TRƯỞNG THÀNH

Sắc mặt Từ Thi Vũ cứng đờ lại một phát, cô ta mím mím môi, không nói gì.

Có điều tôi rõ ràng nhìn ra được trong mắt Từ Thi Vũ có vài phần hụt hẫng.

Tôi ngoài cười khổ, thì cũng còn vài phần bất lực, bởi vì mỗi một lần tôi có được chút ít thời gian, muốn tĩnh tâm lại đi riêng với Từ Thi Vũ, hoặc là đưa cô ta đi chơi, hoặc bầu bạn với cô ta, kiểu gì cũng đột nhiên xuất hiện một số chuyện, cắt ngang chúng tôi.

Mà những chuyện này, lại toàn là chuyện tôi khó có thể từ chối, thậm chí là không cách gì từ chối được.

“Anh cứ bận chuyện trước đi.” Từ Thi Vũ khẽ nói.

Từ trong nụ cười nhàn nhạt không chạm đến đáy mắt của Từ Thi Vũ, tôi nhìn ra được nỗi thất vọng và tổn thương âm ỉ.

“Đợi tôi.” Tôi đưa tay ra ôm cô ta vào lòng, sau đó mới khẽ buông cô ta ra.

Ra hiệu cho Phùng Khuất đưa tôi đi gặp người của Trường Thanh Đạo Quán.

....

Người của Trường Thanh Đạo Quán muốn gặp tôi, việc này nằm trong dự liệu của tôi.

Dù sao lúc rời đi, Mao Nguyên Dương cũng đưa theo không ít tinh nhuệ của Trường Thanh Đạo Quán, cho dù đối với nhà họ Liễu mà nói, năng lực của bọn họ quá mức kém cỏi, nhưng đó đã là toàn bộ của Trường Thanh Đạo Quán rồi.

Mao Nguyên Dương có lòng thành, cũng có dã tâm, muốn theo nhà họ Liễu đi liều mạng, đổi lấy sự xem trọng của nhà họ Liễu, để Trường Thanh Đạo Quán có cơ hội phát triển.

Nhưng lần này, ông ta rõ ràng có chút cấp tiến rồi.

Chuyến đi Phị Phát Quỷ lần này quá mức nguy hiểm, nhà họ Liễu cũng đều tổn thất mất quá nửa, đạo sĩ phổ thông của Trường Thanh Đạo Quán, làm sao có cơ hội may mắn thoát được?

Trong lúc suy nghĩ, Phùng Khuất đã đưa tôi đến sảnh chính của tiền viện.

Phùng Chí Vinh ngồi trên ghế thái sư, hai bên phân biệt có hai người tuổi trung niên mặc đạo bào, sắc mặt bọn họ rõ ràng có vài phần sốt ruột bất an.

Phùng Chí Vinh cầm tách trà lên uống, được cái bình chân như vại.

Tôi vào trong xong, ông ta buông tách trà xuống, chào hỏi với tôi, hỏi tôi nghỉ ngơi thế nào rồi?

Đạo sĩ ở hai bên thì vội vàng đứng dậy, bốn người nhanh chân bước lại gần bên cạnh, quây lấy tôi.

Bốn người tôi một câu anh một câu, sự nghi vấn, lo lắng, sốt ruột trong lời nói không hề giảm bớt chút nào, mà ngược lại trở nên nhiều hơn.

“La tiên sinh, Quan chủ của chúng tôi đâu?” “Cậu đã về rồi, bọn họ tại sao không quay về?” “Bị nhà họ Liễu giữ lại rồi? Đang học đạo pháp nhà họ Liễu?”

“Bọn họ không xảy ra chuyện gì chứ? Đến chút tin tức cũng chẳng có, thời gian này điện thoại đều không gọi được.”

Đầu mày tôi nhíu chặt, nhìn bọn họ sốt ruột thế này, trong lòng càng thở dài.

“Quần thể núi Nam Sơn là một khu đất phong thủy cực lớn, chúng tôi ở trong trận pháp phong thủy, không có tín hiệu rất bình thường.”

“Chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, chết rất nhiều người.” Ban đầu tôi định dùng phương thức hòa hoãn để nói, những nghĩ lại một chút, hòa hoãn cũng chẳng thay đổi được kết quả này, tôi giấu giếm, hoặc lề lề mề mề, ngược lại sẽ khiến bọn họ cảm thấy, hoặc giả còn có một tia hy vọng sống, cuối cũng biết được chân tướng, càng khiến người ta không cách gì chấp nhận. Chẳng bằng một câu nói rõ, rồi có chuyện gì, thì nghĩ cách xoa dịu và giải quyết sau.

Tôi không ngừng nghỉ, trong lúc tư duy xẹt qua cũng hít sâu một hơi, rồi mới nói từng câu từng chữ một: “Mao Nguyên Dương Quan chủ, cùng với các đạo trưởng còn lại của Trường Thanh Đạo Quán, đều tử vong ở trong quần thể núi Nam Sơn, nhà họ Liễu cũng tổn thất quá nửa số người, thương vong nặng nề.”

Giây phút tôi nói xong, mấy người đều gần như trong nháy mắt, mặt trắng bệch, có người bịch bịch bịch lùi ra sau tận mấy bước, có người thì trực tiếp ngồi bệt ra đất.

Trên mặt bọn họ đều là biểu cảm không thể tin nổi và đầy đau khổ...

Tôi thở dài một tiếng, lại an ủi bọn họ mấy câu, đại khái là nói cái chết của Mao Nguyên Dương, cũng coi như là tạo phúc cho bách tính, là vì để ngăn xác dữ xuất thế, đây coi như là thay trời hành đạo, kiếp sau sẽ được mệnh số bù đắp, phúc duyên sâu đậm.

Chỉ có điều sự an ủi này của tôi chẳng có tác dụng gì, trong sảnh chính tràn ngập toàn là cảm xúc bi thương.

Phùng Chí Vinh gật gật đầu với Phùng Khuất, Phùng Khuất lập tức rời khỏi sảnh chính, tiếp đó lúc quay lại, dẫn theo tận mấy người nhà họ Phùng, bọn họ qua dìu mấy đạo sĩ này dậy, đỡ bọn họ ngồi lên trên ghế.

Tôi kỳ thực cũng chẳng biết nên an ủi như thế nào.

Những gì nên nói tôi đã nói rồi, còn lại thì chỉ có thể để bọn họ tự tiêu hóa, người khác nói nhiều đã là vô ích rồi.

Phùng Chí Vinh ra hiệu cho tôi, đến ngồi xuống một chiếc ghế thái sư khác bên cạnh ông ta.

Tôi đi qua ngồi xuống xong, Phùng Khuất lại lên trước rót trà.

“La tiên sinh, cậu đích thực là đi đường xe cộ mệt nhọc, tôi kỳ thực cũng chẳng muốn cứ làm phiên cậu, dù sao cậu vẫn còn việc càng quan trọng hơn cần làm.”

“Chỉ có điều việc này của Trường Thanh Đạo Quán, cũng đúng thật là tổn thất nặng nề, tôi suy nghĩ một chút, nhà họ Phùng xuất tiền xuất người, xây mới lại đạo trường cho Trường Thanh Đạo Quán, cậu xem, cậu có cần dạy bảo vài câu, bố trí chút ít về mặt phong thủy, để bọn họ có thể mở rộng thu nạp đệ tử, phục hồi nguyên khí không?”

Phùng Chí Vinh vừa nói, còn vừa đưa mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi lập tức liền hiểu ý tứ của Phùng Chí Vinh, ông ta là người đã thành tinh sống trong thế tục, lời này trông như đang nói chuyện với tôi, nhưng trên thực tế, cũng là một dạng vỗ về đối với Trường Thanh Đạo Quán.

Rõ ràng, mấy đạo sĩ kia đều đã có người ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn tôi và Phùng Chí Vinh.

Tuy Trường Thanh Đạo Quán là một tồn tại không đáng để ý, nhưng bọn họ dù sao cũng đều bỏ công sức giúp tôi và nhà họ Liễu, đã tổn thất mạng người.

Người sống trong thế tục, liền không tránh khỏi ngàn vạn thứ liên quan đến thế tục, trong tình trạng này, tôi dĩ nhiên cũng không thể bỏ mặc, nếu không người trong Trường Thanh Đạo Quán có người đi sai đường, thậm chí là ghi hận với tôi, thì lúc tôi không có mặt, cũng sẽ có phiền phức.

Đương nhiên, Phùng Chí Vinh cũng có tính toán của người làm buôn bán, như thế này đi giúp Trường Thanh Đạo Quán, sau này Trường Thanh Đạo Quán cũng sẽ trói chặt với nhà họ Phùng, coi nhà họ Phùng như ân nhân.

Tôi nhìn được thấu triệt, nhưng không cần thiết phải nói rõ ra.

“Được, vậy cứ làm theo lời Phùng gia chủ nói đi.” Tôi trực tiếp gật gật đầu.

Phùng Chí Vinh đặt tách trà xuống, đứng dậy, ông ta nhìn lướt qua bốn đạo sĩ, thở dài nói: “Không biết ý kiến mấy vị đạo trưởng thế nào? Người đã khuất đều đã mất, người còn sống vẫn cần tiếp tục sống tốt, Trường Thanh Đạo Quán cũng có trách nhiệm bảo vệ bách tính một phương, Mao quan chủ cũng không muốn nhìn thấy các vị thế này.”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau một lượt, nỗi đau thương trong mắt tiêu tan chút ít, lộ ra vài phần mừng rỡ.

Tâm trạng tôi cũng nhẹ nhàng đi một chút, phương thức xử lý này của Phùng Chí Vinh, rất tốt, cũng vô cùng hoàn thiện.

Cũng đúng vào lúc này, một đạo sĩ ngồi phía trước ở mạn bên phải lại đứng dậy.

Hắn đi đến giữa sảnh, ngập ngừng nhìn tôi, cuối cùng vẫn cứ nói: “La tiên sinh, còn có một chuyện nhỏ, có điều chuyện này tôi cảm giác cũng không nhỏ nữa.”

“Cậu còn nhớ, mấy con hoàng bì tử được đưa tới Đạo quán đó chứ?”

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, trầm giọng nói: “Nói.”

“Cũng được một thời gian rồi, mấy con hoàng bì tử đó đều đã lớn rồi, hiện giờ bắt đầu trở nên kỳ dị, giống như là người ấy, toàn cứ đứng dậy nhìn trộm, thậm chí còn có một vụ, tiểu đạo đồng canh giữ chúng nó, suýt nữa thì treo cổ tự sát rồi.”

“Cổng Đạo quán gần đây cứ hay có gà chết, mảnh vàng vụn, thậm chí còn có tiền...”

“Không có sự sắp xếp của các cậu, cộng thêm đám hoàng bì tử này là do tiền bối nhà họ Liễu đưa tới, nên chúng tôi cũng không dám xử lý... Cậu bảo, có cần...” Đạo sĩ đó làm một động tác cắt cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận