Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 697: QUỶ NƯỚC, NGƯỜI VỚT XÁC

Mặt Phùng Quân hơi biến sắc, hắn vốn đã mang một khuôn mặt gầy gò, nên vẻ sợ hãi trông càng rõ rệt.

“Tôi chỉ định giúp đỡ... Để Lưu tiên sinh vớt xác Trần Tiểu Bàn xong bọn tôi đi ngay...” Giọng của hắn hơi khàn khàn, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.

Phùng Bảo cực kỳ bất an nhìn sang tôi.

Đầu mày của Lưu Văn Tam thì nhíu lại với nhau, lão đột nhiên không nói nữa, mà quay đầu nhìn sang mặt nước sông Tiểu Liễu.

“Chú Văn Tam... Chú đừng xuống nước nữa.” Lúc này tôi cũng chẳng biết nên nói gì, Lưu Văn Tam không biết rất nhiều chi tiết, chắc là Phùng Quân đã kể với lão một số chuyện, chứ không, dựa vào tính cách của Lưu Văn Tam, thì Phùng Quân không thể nào có thể cưỡng chế lão làm gì cả, nếu lão định làm, thì chẳng ai ngăn nổi.

Tôi kiểu gì cũng không thể quát tháo, bắt lão lập tức rời đi được!

Phùng Bảo không trả lời Phùng Quân, mà bất an hỏi tôi, nên làm thế nào?

Trần mù mở miệng, bình thản nói: “Chung quy người của các anh cũng không thể đều ở lại đây được, đưa xác chết về bố trí ổn thỏa đi, Lưu Văn Tam, đừng cố chấp nữa, mạng của mày mà liều rồi mất ở đây, thì là lãng phí.”

Tôi thở phào một hơi, lời này của Trần mù, vừa vặn cho tôi có cớ lùi, sắp xếp của lão cũng hợp lý thỏa đáng.

Mà nửa sau câu nói của lão, rõ ràng cũng là nói cho Lưu Văn Tam nghe.

Ngừng một chút, lão lại tiếp tục bảo: “Xác chết của Trần Tiểu Bàn, đợi giải quyết chuyện này xong, dưới nước an toàn rồi, thì hãy vớt.”

Xoạch một tiếng khẽ vang lên, Lưu Văn Tam vứt bỏ đầu lọc thuốc trong tay, lão lại đưa tay lên, ừng ực uống hết rượu trong chai, cái chai không vứt thẳng một phát xuống dưới sông.

“Lão mù, không cần ông dạy tôi làm việc, có thêm loạn hay không, việc này tôi biết, ai bảo ông là tôi xuống nước thế?” Giọng Lưu Văn Tam trầm xuống không ít.

Mí mắt Trần mù hơi động đậy, tâm mày lão nhíu lại thành một cục.

Tôi mới phát hiện, bộ Tiểu quái trên người Lưu Văn Tam đúng thật là vẫn đang khô ráo, chỗ thừng kia cũng không giọt nước, bây giờ đến mặt trời còn chưa lên, nếu lão mà xuống nước, thời tiết này căn bản không khô nổi.

Vậy lão không xuống nước, thì là ai vớt xác chết?

Vừa nghĩ đến đây, mặt nước ánh khí đen đột nhiên bắt đầu gợn sóng.

Gợn sóng rất mãnh liệt, cũng lớn khác thường, rất nhanh bèn hình thành một dòng xoáy nhỏ.

Giây tiếp theo thứ thò lên trên, bèn là một cái đầu có lớp lông xám trắng, con ngươi to lớn khác thường, gần như chiếm hết nửa khuôn mặt.

Chỗ lông tóc trên đỉnh đầu nó, dính chặt lên trên hộp sọ, luồng khí hung ác, nanh nọc, âm u lạnh lẽo từ trên người nó tỏa ra ngoài.

Tôi vô cùng kinh ngạc, đây... chẳng phải chính là quỷ nước dưới sông Dương sao?

Giữa người vớt xác và quỷ nước, là thù địch đến chết, trước đây Lưu Văn Tam ở sông Dương, vô số lần đấu với quỷ nước, mỗi lần đều là không chết không dừng, cuối cùng thoát chết trong gang tấc.

Có điều lúc đập sông Dương bị hủy, đám quỷ nước ra giúp vớt xác.

Sau lần đó, Lưu Văn Tam bèn mang thanh mã tấu bố lão truyền cho lão vứt xuống dưới lòng sông Dương, mãi cho đến tận giờ, lão mới có thanh mã tấu mới mà tôi đưa cho.

Việc này đủ để thấy, Lưu Văn Tam lúc đó đã chẳng còn muốn diệt quỷ nước nữa, nên mới ném mã tấu xuống sông.

Nhưng tôi ngàn vạn lần không ngờ rằng, Lưu Văn Tam lại còn đem quỷ nước tới đây!

Con quỷ nước lông xám trắng đó nổi cái đầu lên trên mặt nước, từ từ đến gần bờ, cùng chui ra khỏi mặt nước với nó, bèn là thân người khô đét hình dáng giống như con khỉ vậy.

Quỷ nước còn được gọi là khỉ nước, ngoài cái đầu quá đỗi rợn người ra, phần còn lại của cơ thể đều chẳng khác gì so với khỉ.

Cùng lúc nó lên bờ, đồng thời còn lôi từ dưới nước ra một cánh tay, tiếp sau cánh tay đó bèn là một xác chết trẻ nam vừa trẻ vừa hơi có chút béo.

Một cánh tay hoàn chỉnh, cánh tay còn lại thì bị đứt ngọt tại vị trí bả vai.

Xác chết này, chính là Trần Tiểu Bàn!

Sau khi con quỷ nước lông trắng lên bờ, phía sau nó lại trồi ra hơn hai chục con quỷ nước, chúng túm năm tụm ba, cũng kẹp theo xác chết nổi lên trên mặt nước, sau khi lên bờ xong lại đem xác chết đặt lên trên vải trắng.

Sau đó đám quỷ nước này bèn vây bên cạnh người Lưu Văn Tam, Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt xuống mặt nước, rồi lão mới quay đầu.

“Thập Lục, cái thôn này, chú Văn Tam không vào nữa, chú ở ngoài thôn đợi mày.”

Lưu Văn Tam đã nói thế này rồi, tôi bèn không còn gì khác để nói nữa, không vào thôn kỳ thực vẫn còn đỡ.

Tôi dặn dò đám người Phùng Bảo bắt đầu thu liệm xác chết.

Kỳ thực tôi còn lo lắng một điểm, Liễu Dục Chú sẽ đột ngột xuống tay với quỷ nước.

Có điều vẫn may, chỉ là tôi nghĩ nhiều thôi, lúc này Liễu Dục Chú liên tục đứng trước đạo phù Tế Thiên Mạch cùng với với phù văn được Dương Thanh Sơn củng cố thêm ở trước cây cầu gỗ kia.

Tôi trước tiên gật gật đầu với Lưu Văn Tam, sau đó bèn đi đến sau lưng Liễu Dục Chú.

Lúc này tôi mới phát hiện, cây cầu đó có chút bất thường, màu sắc phù văn trên câu trở nên đậm hơn rất nhiều, còn ánh lên vài phần đỏ thẫm.

Bản thân phù văn lẽ ra là một thứ cảm giác chỉnh thể, nhưng bây giờ lại toát ra vết tích bị xé rách.

“Phù phá rồi, không phải quỷ nước, là người, dùng máu người tưới lên phù văn, Lưu Văn Tam, lúc các anh đến đây, ở đây chắc đã không có người rồi hả?” Liễu Dục Chú lúc này mới mở miệng.

Lưu Văn Tam nhíu mày, lão vốn đã bước ra ngoài mấy bước, lúc này ngừng lại nói: “Đích thực không có người, một mống cũng chẳng có, tôi còn tưởng là các anh sắp xếp chứ?”

Tim tôi lạnh hẳn xuống không ít, trước đây chúng tôi không những sắp xếp người nhà họ Phùng, mà còn cả đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán, kết quả bây giờ đều không thấy đâu...

Dùng máu tưới lên... Là Viên Hóa Thiệu tới rồi, dùng máu của bọn họ phá phù? Rồi vào trong thôn?

“Ừ.”

Liễu Dục Chú đáp lời một tiếng, rồi gã bèn nhấc chân bước lên trên cây cầu gỗ đó, trực tiếp đi thẳng vào phía trong thôn Tiểu Liễu.

Trần mù đi sát theo sau gã, lúc tôi lên cầu, vẫn còn ngoảnh đầu nhìn Lưu Văn Tam một cái, con quỷ nước lông trắng đầu đàn kia đã leo lên trên vai lão, rồi vắt vẻo trên vai lão, nó và Lưu Văn Tam đều đang cùng nhìn tôi.

Đi qua cầu gỗ, bước lên trên mặt đường của thôn Tiểu Liễu, trong không khí ngập tràn một thứ mùi hương đặc thù.

Đây không phải là mùi máu tanh, mà ngược lại giống như mùi nến hương.

Liễu Dục Chú đã đi thẳng về phía một hướng.

Lần trước khi tới đây, Liễu Dục Chú đã chỉ ra phương hướng ở đâu có người sống một cách chuẩn xác, gã tự có phương pháp tìm người của mình.

Tôi và Trần mù đi sát phía sau gã, đi theo chúng tôi không chỉ có ngao sói, mà thậm chí cả con ngỗng trắng kia cũng lắc lư theo sau!

Tôi đuổi một tý, mà nó còn dướn cổ, đập cánh một phát, kêu lên hai tiếng.

Bất lực, tôi cũng chẳng còn thời gian ngăn nó nữa, vật cực thông linh, loại ngỗng lớn có linh tính thế này, hoặc giả cũng có việc cần làm.

Đồng thời tôi mò lấy Phong thủy bàn ra, cúi đầu nhìn thay đổi bên trên của kim chỉ.

Lúc này kim la bàn đang chuyển động vù vù, xoay không ngừng!

Đại khái lúc đến đường chính trong thôn, trên mặt đất lại còn trải một lớp vải đỏ!

Thứ vải đỏ này còn toát ra một vẻ trang trọng...

Lại đi tiếp lên trước, khoảng chừng mấy trăm mét sau, trước nhà của một hộ dân thôn, đứng sừng sững rất nhiều người.

Trên người những người này đều hoặc là mặc quần áo của nhà họ Phùng, hoặc là mặc đạo bào, thần sắc bọn họ hơi có chút ngây dại, đứng canh ở cổng.

Sau khi chúng tôi tới, bọn họ gần như đồng thời ngẩng đầu lên, đờ đẫn ngơ ngẩn chằm chằm nhìn ba người chúng tôi.

Trên đầu có một đạo sĩ, trước đây chúng tôi từng gặp qua, chính là người chăm sóc cho Liễu Dục Chú trong thời gian gã nằm viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận