Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 760: QUỐC TỪ CỔ ĐÃ MẤT, TRIỀU TỪ QUÂN ĐÃ VONG

Dưới ánh sáng tối mờ, thân hình của người đó với Dương Hạ Nguyên khác biệt không quá lớn.

Quả nhiên, suy đoán của tôi không sai, kẻ động thủ với tôi không phải là Dương Hạ Nguyên! Người này mới là kẻ ban nãy đánh ngất tôi!

Vô duyên vô cớ, trong lòng tôi còn dâng lên một nỗi nghi ngờ sợ hãi.

Vậy như thế này, há chẳng phải là Dương Hạ Nguyên không động thủ trước?

Mà là chúng tôi ra tay trước, kết quả đụng phải kẻ rắn mặt.

Dương Hạ nguyên không ra tay, mà trực tiếp cho kẻ ở bên cạnh y này hạ gục tôi, y ngồi làm ngư ông đắc lợi?

Đồng thời, cái câu hắn nói tôi lừa Dương Hạ Nguyên đó, vô cùng chắc chắn, thậm chí còn chói tai.

“Nó không biết trộm thọ, kẻ biết đã chết rồi, nó là kẻ khởi xướng gây nên.”

“Ông tin nó, nó sẽ đưa ông đi đâm đầu vào chỗ chết.”

“Tôi chỉ là không yên tâm ông, quay lại xem xem, không ngờ ông suýt nữa thì bị một đứa tiểu bối mê hoặc!” Ánh mắt của người đó xuyên qua khe hở của lớp mặt nạ da người của xác Thiện thi, liếc Dương Hạ Nguyên một cái, rồi lại hướng lên trên người tôi.

Chỉ dựa vào một khe hở, tôi không nhìn được con mắt hoàn chỉnh của hắn, từ giọng nói của hắn, tôi cũng không nghe ra được bất cứ vẻ quen thuộc nào, bởi vì rõ ràng hắn đang nén chất giọng vốn có của bản thân để nói chuyện.

Có điều thân thủ của hắn ban nãy tôi đã được chứng kiến rồi, tôi đã lấy cả Bút Địa Chi và nghiên mực ra, thậm chí còn dùng mệnh số của Âm dương tiên sinh để liều, mà đều không phải là đối thủ của hắn.

Sợ rằng hắn chính là kẻ phản đồ của tộc Khương?

Hắn là người nào trong số ba vị sư bá của Liễu Dục Chú? Hay là, hắn là Đại trưởng lão Liễu Tam Nguyên?

Tôi nỗ lực khống chế thay đổi cảm xúc trong lòng, giữ cho nét mặt ung dung thản nhiên, nhưng mồ hôi hai bên thái dương vẫn lăn xuống từng giọt to đùng.

Vẻ kinh hãi và lưỡng lự trong mắt Dương Hạ Nguyên trong nháy mắt đã bị giận dữ thay thế, cả khuôn mặt càng bởi điên tiết mà đỏ bừng cả lên.

“Tao sẽ tiễn mày lên đường ‘tử tế’!” Dương Hạ nguyên gần như rít từ trong kẽ răng ra mấy chữ này.

“Bên ngoài vẫn rất loạn, tôi phải ra ngoài trông chừng, ông đừng đợi lâu quá, tiễn nó một chặng trước, đám còn lại không đáng để sợ, nếu như lưu lại biến cố, thì chẳng có bất cứ lợi ích gì.” Tên đàn ông đeo mặt nạ đó lại nhắc nhở một câu.

Dương Hạ Nguyên không nói một lời, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt tôi, y giật lấy vai tôi, lập tức liền đi luôn về phía trước mặt cỗ quan quách của Xác âm luyến dương.

“Ngươi đi đi, ta biết rồi, đám bên trong ta sẽ đối phó, đám không an phận bên ngoài ngươi dọn dẹp, tộc Khương cần sạch sẽ.” Giọng nói của Dương Hạ Nguyên hơi có vẻ chói tai.

Lời của Dương Hạ Nguyên vừa dứt, tiếng bước chân đã dần ra xa, trong khóe mắt tên đàn ông đó cũng đã biến mất không còn thấy nữa.

Tôi cuối cùng cũng biết, tại sao tộc Khương biết bao nhiêu người đều thành huyết sát rồi, có liên quan với việc Âm tiên sinh khơi ra biến hóa này của Phị Phát Quỷ, có liên quan với thúc đẩy của Dương Hạ Nguyên, càng có liên quan với việc trong tộc Khương có một tên phản đồ thế này!

Tôi vốn cho rằng hắn sẽ chỉ ẩn nấp trong tộc Khương, lúc chúng tôi nguy hại đến Dương Hạ Nguyên mới động thủ, nhưng không ngờ rằng, bọn hắn vốn đã có mưu đồ.

Dọn sạch tộc Khương? Lẽ nào Dương Hạ Nguyên muốn tiếp quản nguyên cả tộc Khương?

Trong lúc tôi suy nghĩ, Dương Hạ Nguyên đột nhiên hạ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phải nghe Một người lập địa, dưới có cửu thi.”

“Từ cổ chẳng nước nào không mất, chẳng mộ nào không phá, đều do số cả...”

“Đến nay có người lạ, Xác âm luyến dương phải dậy, thèm Dương nên phải cống!”

Rõ ràng ngữ điệu mà Dương Hạ Nguyên niệm ra những câu chú pháp này, so với người vừa nãy vẫn có sự khác biệt, cùng lúc giọng của y vang lên, đám huyết sát ở bên cạnh quan quách kia liền đứng dựng dậy, trực tiếp đội mở nắp của quan quách lên.

Luồng khí lạnh lẽo từ trong quan quách truyền ra ngoài, tầm nhìn tối om, bên trong cỗ quan tài đen xì xì giống như một vực sâu không thấy đáy.

Mà tôi lại có một thứ cảm giác, trong vực sâu này có một đôi mắt, đang chằm chằm nhìn tôi.

“La Thập Lục, mày tiến bộ đúng thật không ít, đến tao cũng suýt nữa là bị mày lôi vào vòng, mày chết thì đáng tiếc, có điều càng đáng tiếc hơn là mày không thể làm đồ đệ của tao. Nếu như bị Xác âm luyến dương rút cạn tất cả, ở trong Phị Phát Quỷ thiếu hụt sinh khí hiện giờ, mày đến hóa sát tác quái cũng không thể làm nổi, mày chết đến hồn phi phách tán, tan thành tro bụi, tao mới yên tâm.”

Dương Hạ Nguyên thở dài một tiếng, dường như rất tiếc nuối: “Rất nhiều năm không có người trẻ tuổi khiến tao cảm thấy khiếp sợ rồi, vừa nãy tao đúng thật bị mày dọa cho sợ, lời mà mày nói, chắc là nửa thật nửa giả, chuyện của Thi đan tao sẽ thận trọng, còn về Âm dương tiên sinh mà mày nói, sau khi mày chết, tao sẽ lục soát tử tế người mày, nếu như không tìm thấy đồ của Địa tướng Kham dư, xem ra bà nội mày sẽ biết, nếu bà nội mày không biết, con đàn bà bên cạnh mày sẽ biết.”

“Thằng người vớt xác đó tao sẽ giữ lại mạng cho, bên cạnh mày còn có một thằng mù...”

Mặt tôi đột ngột biến sắc, vụt ngẩng đầu lên, chòng chọc nhìn Dương Hạ Nguyên nói: “Ông dám!”

Dương Hạ Nguyên đột nhiên cười lên: “Tao đến mộ của tổ tông đều dám đào, đến mạng của con cháu đều dám dùng, vì thứ mệnh số Âm Dương mà mày nói, tao có gì mà không dám?”

“Yên tâm, tao sẽ còn suy nghĩ tử tế về phương pháp trộm thọ mà mày nói, tuy bị mày giết rồi, nhưng lão kiểu gì cũng có nhà, kiểu gì cũng có thân quyến, kiểu gì cũng có người liên quan, tao sẽ tìm ra chúng nó thôi.”

Tôi còn định nói nữa.

Nhưng trong cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng đã nhấc ra ngoài một bàn chân.

Da trên cẳng chân toát ra màu tái xanh, chỉ lộ ra ngoài trong nháy mắt, rồi liền bị quan phục màu xanh đen bao trùm.

Giây tiếp theo, Xác âm luyến dương liền bước từ trong quan tài ra ngoài, đứng trước mặt tôi.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy Xác âm luyến dương, hắn cách tôi rất xa.

Lần thứ hai, cũng chính là vừa nãy, vẫn là cách xa hơn hai mươi mét.

Lúc này tôi mặt đối mặt nhìn hắn, khoảng cách chẳng qua chỉ trong vòng một mét, tôi mới thấy rõ mặt của hắn, thấy rõ thân hình của hắn.

Cơ thể nặng nề, cao to vạm vỡ khác thường, chiều cao ít nhất phải trên một mét chín!

Một khuôn mặt hình chữ Quốc, không những có tướng cốt cực kỳ hoàn mỹ, mà thậm chí đôi mắt của hắn, hóa ra cũng là song đồng tử!

Trán đầy răng biền(*), mắt song đồng tử, đây là một dạng tướng mặt cực kỳ ít thấy.

Nước da màu tái xanh của hắn, giống như có thể rỉ nước bất cứ lúc nào vậy, đây không phải là thứ màu xanh của xác thanh thi, chỉnh thể cảm giác gây ra cho người ta là Âm khí quá nặng, nặng đến mức người ta nhìn một cái là khắp người đều cảm thấy lạnh buốt thấu xương.

Cảnh tượng này hiện giờ, chính là một trong số kết quả xấu nhất mà tôi từng nghĩ tới, Dương Hạ Nguyên có bản lĩnh khống chế Xác âm luyến dương...

Nhưng tôi rất rõ, đây không phải là bản lĩnh của một mình Dương Hạ Nguyên, tên phản đồ nhà họ Liễu đó tuyệt đối bỏ ra bộ phận công sức lớn nhất.

“Bây giờ tao có thể xem xem, cái mệnh số Âm dương tiên sinh này của mày, có thể khiến mày sống sót được không.”

Dương Hạ Nguyên đột nhiên cười khẩy một tiếng.

Xác âm luyến dương từ từ lê bước tới trước mặt tôi, thân người cao to của hắn, trước mặt tôi bèn giống như một bức tường dày cộm.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc.

Hắn giơ hai tay lên, trên ống tay áo màu xanh đen lộ ra hoa văn rồng thêu chỉ vàng.

Tay của hắn mới thật sự là to như nan quạt, phủ trùm về phía đỉnh đầu tôi.

Hai mắt tôi trợn tròn, nhìn thẳng về phía bàn tay to lớn đang ép về phía mình kia, đúng vào lúc này, một giọng nói trống rỗng đột nhiên vang vọng khắp tứ phía.

“Quốc từ cổ đã mất, Triều từ Quân đã vong, Quân vương diệt quốc phong ấn trong quan quách, Luyến dương không diệt, Quốc khó xây dựng.”

“Lấy ấn Tỷ làm bằng, định xác trong quan!”

Giọng nói này tuy trống rỗng, nhưng quen thuộc làm sao.

Dương Thanh Sơn?!

Đột nhiên một cái bóng trắng từ trên xuống dưới rơi lên đỉnh đầu Xác âm luyến dương, “Rầm” một tiếng nặng nề vang lên, đập chắc nịch lên trên đầu của Xác âm luyến dương, hóa ra là một khối ngọc vuông vuông vức vức!

Mặt Dương Hạ Nguyên đột ngột biến sắc, biểu cảm khó coi đến cực điểm, y vụt ngẩng đầu lên, kinh hãi phẫn nộ nhìn bốn xung quanh.

Giây tiếp theo, bèn lại là một âm thanh lạnh lẽo lần nữa vang lên.

“Cái văn: Thiên viên Địa phương, Luật lệnh cửu chương.”

“Giờ nay sát phụ, vạn sự bi thương! Gỗ đào hóa quỷ, hung đầy núi đồi. Xác quỷ hung ác, tề tụ một nơi.”

Chẳng biết tại sao, tôi cứ cảm giác trong giọng nói lạnh lẽo đó toát lên vẻ thê lương âm ỉ, đồng thời còn lẫn với một tia cảm xúc thư thái và giải thoát?

[Tác giả có lời muốn nói]

Mọi người đang bình luận nghi vấn tôi đi đâu rồi, kỳ thực là trên đường đi công tác thì làm một chuyến tới Trường Thành và Minh Thập Tam Lăng.

Phong thủy cả hai nơi đều đẹp đến cực điểm, Minh Thập Tam Lăng đẹp hơn.

Xem thêm bố cục phong thủy sẽ giúp sự vật dưới ngòi bút tác giả càng chân thực đặc sắc hơn, đồng thời cũng sẽ không phụ lòng mong mỏi và yêu thích của mọi người!

Chương mới sau hôm nay sẽ hơi muộn một chút, khả năng vào buổi tối, công việc còn lại của chuyến công tác cũng rất nhiều, vừa mới sắp xếp rõ xong.

Lão La tiếp tục công việc cố gắng viết đây!

[Giải thích từ dịch giả]

Răng biền: là kiểu răng hô (răng vẩu) đều cả hai hàm với nhau, thời xưa quan niệm đây là một dạng tướng Thánh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận