Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1169: QUẦNG THÁI CỰC

Quả núi đó nói là núi lùn, chỉ là so với Đại long mạch núi Lũng long của núi Liêm Trinh mà thôi, chứ trên thực tế độ cao của nó ít nhất cũng phải bằng hai phần ba của núi Liêm Trinh này.

Dưới mây mù uốn lượn, đỉnh núi đó bằng phẳng khác thường.

Thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy một số kiến trúc lác đác, hình thành một dạng trận pháp Phong thủy đặc thù.

Ngoài ra trên đỉnh núi, hóa ra còn có một vạt hồ nước không nhỏ.

Đương nhiên, chỉ có góc độ này của chúng tôi có thể nhìn thấy chỗ đỉnh núi đó, bỏ lỡ chóp núi ở chính giữa này, bỏ lỡ thời gian tướng sao này, đều tuyệt đối không thể nào nhìn thấy, càng không thể nào tìm thấy được!

Đây bèn là chỗ huyền diệu và đặc thù của Phong thủy, Long lầu Bảo điện với tư cách là bố cục nổi bật trong Phong thủy, mức độ ẩn nấp càng cao hơn, thậm chí vượt xa phần mộ Phị Phát Quỷ trong quần thể núi Nam Sơn của Khâu Xử Đạo.

Còn về hồ nước đó, nhìn thêm mấy phát, càng khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

Khoảng cách quá xa, tầm nhìn thực sự mờ mịt, nhưng lại khiến tôi nhớ tới một đoạn ghi chép ở trong Trạch kinh.

Tôi lẩm bẩm nói: “Xa nhìn như có, gần nhìn thì không, nghiêng nhìn thì lộ, thẳng nhìn mơ hồ, đều là huyền diệu của trạng thái Thái Cực cả.”

Tiếng nói ngừng lại, tôi mím miệng, khẽ than nói: “Khâu Xử Đạo năm đó, nếu tiêu tốn chút thời gian tu sửa dòng Đại long mạch này, vậy Long lầu Bảo điện này mới nên là nơi ông ta thực sự táng thân, ở đây hóa ra còn có Quầng thái cực, không biết trên đó còn có đại Phong thủy gì nữa, chỉ những gì nhìn thấy hiện giờ, đã quyết không phải là vùng đất sức người có thể phá được.”

“Đích thực không phải sức người có thể phá, chỉ có điều năm đó vết nứt ở trong thung lũng này, nhất định không lớn như hiện giờ, Khâu Xử Đạo năm đó tuy thuật Phong thủy đạt đến đỉnh cao, lại có thuật Táng ảnh quan sơn, nhưng ông ta không có Âm dương thuật, nếu không phải là một Âm dương tiên sinh, làm sao có thể bù đủ dòng Đại long mạch này? Âm thuật chung quy chỉ là Âm thuật.” Dương Thanh Sơn đứng bên cạnh lắc lắc đầu, giọng điệu vẫn không chút gợn sóng.

Tôi liếc mắt, khóe mắt lại nhìn ra được khát vọng lờ mờ nổi lên trong mắt hắn.

Đồng thời, tôi thậm chí còn nhìn ra được sự mệt mỏi trên mặt hắn.

“Thanh Sơn tiền bối, nếu như dự liệu của tôi không sai, huyệt nguồn ở ngay trung tâm Quầng thái cực, chỉ có điều, vị trí quan tài, chắc chắn còn cần Táng ảnh quan sơn để tìm kiếm, lại hoặc là, Khâu Xử Đạo còn chưa kịp chuẩn bị quan tài, nếu như vậy, thì sẽ dễ xử lý hơn một chút, tôi định huyệt là được.”

Tôi trầm giọng tiếp tục nói, chỉ là lúc nói đến đây, tôi càng cảm thấy lồng ngực nghẹn lại một phát, có thứ cảm giác khó chịu không kể ra được.

Trên mặt Dương Thanh Sơn lộ ra nụ cười, nói: “Bất luận thế nào, Thập Lục cậu làm việc, ta đều yên tâm cả.”

Lại tiếp đó, Dương Thanh Sơn bèn không nói gì thêm, mà chăm chú nhìn sâu vào chỗ đỉnh núi Bảo điện bằng phẳng đó, tiếp đó ánh mắt hắn lại bắt đầu nhìn quét qua chỗ khác, như là đang phân biệt đường đi.

Tôi không dám cắt ngang Dương Thanh Sơn, đồng thời tôi cũng lấy Định la bàn ra, bắt đầu phân biệt phương vị.

Khoảng chừng qua phải non nửa canh giờ, Dương Thanh Sơn mới bình tĩnh mở miệng: “Không cần ghi nhớ đường nữa, tốt nhất chẳng ai biết hết, sau ngày hôm nay, cậu cũng sẽ không tới lại nơi này nữa.”

Bả vai tôi đột nhiên bị Dương Thanh Sơn lại lần nữa túm lấy, hắn bật người đưa tôi xuống khỏi chóp núi.

Tôi vội vàng nắm chặt Định la bàn trong tay.

Trong chốc lát, chúng tôi liền hạ xuống vị trí lúc trước.

Liễu Tam Nguyên vẫn ở yên tại chỗ, như là bất động không nhúc nhích.

Tốc độ phân biệt phương vị của Dương Thanh Sơn, phải nhanh hơn tôi không ít, tôi vừa nãy chỉ mới định vị được chừng một nửa quãng đường, còn phải cần thêm một khoảng thời gian nữa, mới có thể xác định được tất cả đường núi.

Tôi mím môi trầm mặc, đương nhiên tôi không cho rằng lời nói của Dương Thanh Sơn quá đáng, hắn cũng chỉ là không muốn tôi tiếp tục dính dáng tới thị phi, càng không muốn cho mình tiếp tục bị đời tục quấn thân mà thôi.

“Sư tôn, đi thôi.” Dương Thanh Sơn buông bả vai của tôi ra, trong giọng điệu của hắn toát lên vẻ cung kính, đồng thời hơi hơi cúi người về phía Liễu Tam Nguyên.

Hắn đang định sải bước chếch lên phía trước dẫn đường, tôi thì do dự một chút, không đi theo sau, mà nói: “Thanh Sơn tiền bối, chặt đứt chóp núi này đi, không cần quá nhiều, nửa mét là được, tránh ra khỏi vị trí đó, thì đến cả là tôi, cũng không thể nào lại nhìn thấy đường thật nữa, như vậy bèn là núi không tung tích rồi. Thế này cũng không phá nổi Phong thủy của nơi này nữa.”

Thân người Dương Thanh Sơn hơi hơi cứng đờ lại.

Hắn còn chưa nhúc nhích, Liễu Tam Nguyên ở bên cạnh hắn đã đột ngột hành động rồi.

Giây phút ống tay áo của Liễu Tam Nguyên hất lên, bèn là ba thanh kiếm đồng thau sắc bén theo cú hất bắn bay ra ngoài!

Tôi vụt ngẩng đầu lên nhìn chỗ chóp núi đó!

Chóp núi giây trước vẫn còn chọc thẳng lên trời, giờ cứ thế bị gọt mất nửa mét!

Liễu Tam Nguyên mở miệng nói: “Ả đàn bà đó bị ta dùng kim bạc cắm đỉnh đầu, phải hôn mê ba ngày mới tỉnh, ta đã trói ả lại rồi, ở ngay phía dưới cách chỗ cậu táng Lý Âm Dương không xa. Mấy tên vô lại bất lương đào phần quật mộ đó, mạng không đủ cứng, đã rơi xuống dưới sông vào lúc dòng lũ dội xuống dưới núi, bị cuốn vào dưới đáy khe nứt rồi.”

Những lời này của ông ta khiến tôi ngoài kinh ngạc, trong lòng cũng như trút được một tảng đá lớn.

“Tôi ra ngoài xong, sẽ đem Lại Văn giao cho Dương sai xử lý.” Tôi cung kính nói.

Dương Thanh Sơn thì đạp bước lên trước, từ mạn bên phái đi về hướng phía bắc, chúng tôi từ mặt sau xuống núi Liêm Trinh.

Mấy bước ban đầu xuống núi, vẫn còn là đi lại bình thường.

Sau đó Liễu Tam Nguyên bèn có chút thúc giục, ông ta trực tiếp túm lấy bả vai tôi, kẹp chặt lấy cánh tay tôi.

Động tác của ông ta thì phải nói là gượng gạo hơn Dương Thanh Sơn không ít, cánh tay tôi bị kẹp đến phát đau.

Tốc độ của Dương Thanh Sơn cũng bắt đầu nhanh hơn, từ trên đỉnh núi lao như bay xuống dưới!

Liễu Tam Nguyên thì càng không chậm chút nào, cho dù là kèm theo trọng lượng của tôi, mà vẫn có thể đuổi kịp Dương Thanh Sơn, thậm chí là vượt qua hắn!

Gió núi gào rít bên tai, giống như lưỡi dao cứa khiến trên mặt tôi đau rát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận