Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 343: ĐÀO HỐ CHÔN SỐNG

Bà cụ Hà gọi vào trong phòng một tiếng, bảo Hà Thái Nhi lấy chậu đốt vàng mã, tiền giấy, nến hương, cùng giấy lanh mịn và bút ra.

Một lát sau, Hà Thái Nhi bê một loạt những món đồ này bước ra.

Thần sắc của bà ta vẫn còn có chút buồn bực, đến gần trước mặt, lại thất thần nhìn cây gậy khóc tang trong tay tôi.

“Đừng có ngây người ra, đem tiền âm phủ đốt tử tế, châm nến hương lên.” Bà cụ Hà hơi nhíu mày.

Tôi cũng gọi Hà Thái Nhi một tiếng, đánh mắt ra hiệu cho bà ta, hơi hơi gật gật đầu.

Hà Thái Nhi lúc này mới định thần lại, đi làm theo lời của bà cụ Hà.

Một lát sau, bà ta đã bỏ đầy tiền giấy vào trong chậu đốt lửa, nến hương cũng đồng thời được châm lên.

Ngọn lửa yếu ớt, ánh nến đung đưa theo gió, mấy làn khói xanh cũng đang uốn lượn trong sân.

Hà Thái Nhi cũng đem giấy lanh mịn trải phẳng lên trên cái bàn gỗ.

Chẳng biết từ lúc nào, ánh tàn dương đã tắt, màn đêm buông xuống, một vầng trăng tròn treo trong đêm đen, giống như lòng trắng mắt không có con ngươi, rời rạc vô hồn nhìn xuống phía dưới.

Bà cụ Hà dạy tôi viết thư cho người chết như thế nào. Đại thể bèn là mở đầu thì ghi giờ giấc ngày hôm nay ra, cùng với đầu đuôi sự việc, và còn cả tên họ của mẹ tôi.

Sau khi tôi viết xong, bà cụ Hà trực tiếp đem nó vứt vào trong chậu đốt tiền âm phủ.

Miệng bà cụ rì rầm lẩm bẩm niệm gì đó mà tôi nghe không rõ.

Rồi tôi liền hiểu ra, đưa thư là đưa thư, phương pháp là phương pháp.

Bà cụ có dạy tôi dùng gậy khóc tang như thế nào, nhưng rõ ràng lại không chịu dạy tôi những thứ khác.

Tôi cũng chẳng thấy có gì bất mãn, có thể học được dùng gậy khóc tang như thế nào, có thân thủ rồi, tôi đối mặt với rất nhiều chuyện sẽ không còn bị động như trước nữa, gặp phải mấy thứ quỷ quái lén lút, là cho nó luôn một gậy thẳng mặt!

Nếu như la bàn nhái cũng có tác dụng, thì tôi sẽ có không ít chiêu thức và con bài ẩn, kể cả là đối mặt với huyết sát, cũng có năng lực để liều một phen!

Giấy thư cháy được một nửa, thì lửa trong chậu đốt tiền giấy, lại đột nhiên tắt ngóm.

Mặt tôi hơi biến sắc.

Bà cụ Hà nhíu mày, rồi mới nói một câu: “Nó biết rồi, nhưng nó không nhận, quá nửa vẫn là lo cho mày, đi bước nào hay bước đó vậy.”

Tôi thì lại có chút sợ hãi và bất an.

Bức thư người chết này mẹ tôi không nhận, vậy thì mẹ vẫn sẽ tới giúp, cũng vẫn sẽ có nguy hiểm.

Thời gian nhoáng cái, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Lưu Văn Tam từ trong phòng chứa củi bước ra, vuốt cái đầu trọc lóc, trên người có không ít mùn cưa, Hà Thái Nhi tới giúp lão chỉnh quần áo.

Phùng Khuất cũng đã về rồi, xách theo một con gà trống.

Tôi đỡ lấy xong, liền bảo hắn vào trong phòng, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài.

Lần này tôi cũng cẩn thận thêm, xách con gà trống vào phòng bếp, đem máu mào gà toàn bộ đều xả vào trong bát, cuối cùng tìm một cái chai nhỏ đổ vào trong.

Đồng thời tôi cùng chọn ba cái lông đuôi dài nhất của nó mà nhổ ra!

Sát thuật không bắt buộc phải cắt tiết nhổ lông ngay tại trận, chỉ là tôi lo lắng hiệu lực không đủ mạnh, nên lần đó qua nhà Châu Bân mới đem theo gà sống.

Vụ này cũng dạy cho tôi một bài học sâu sắc, sát thuật không dùng được, còn suýt thì gặp chuyện.

Máu mào gà không hề nhiều, xả ra xong, đại khái cũng chỉ được một phần mười cái chai nhỏ bằng bàn tay.

Tôi cũng đem ba cái lông đuôi cắm vào bên trong, vặn nắp chai lại.

Sau khi cất vào trong người xong, con gà kia tôi liền tiện tay để ở trong bếp.

Đương nhiên, lấy máu mào gà cũng có phương pháp đặc thù, xuống dao chỗ nào, tôi ở trong phòng bếp, cũng không để bất cứ người nào nhìn thấy.

Sát thuật, la bàn nhái, và cả gậy khóc tang dùng chưa thuần thục, tôi cũng coi như tốt hơn chút so với hôm qua chỉ có thể tay không đánh giặc.

Đẩy cửa phòng bếp ra, cảnh tượng ở trong sân, lại khiến tim tôi thắt mạnh lại.

Trưởng thôn của thôn Liễu Hà, và còn cả ông cụ Vương lãng tai, hóa ra đều ở trong sân.

Trưởng thôn mặt mày hoảng loạn, trong tay ông cụ Vương còn xách một cái thủ lợn máu me be bét, trên mặt ông cụ cũng đầy bất an.

Tôi lấy máu mào gà quá chú tâm, nên chẳng nghe thấy tiếng người vào trong sân.

Trưởng thôn cũng vừa hay đang nói chuyện với Lưu Văn Tam.

“Văn Tam, chuyện này anh không thể không quản được, những người đó đều là lao động khỏe mạnh ở trong thôn, là gốc rễ của thôn Liễu Hà chúng ta, xảy ra việc gì là to chuyện hết à.”

Ông cụ Vương cũng vừa vặn khóc mếu mở miệng: “Cái lão què gõ chiêng nói đào một cái huyệt mộ, cho La âm bà các anh dùng đấy, nếu như không chôn được các anh, thì chôn mấy đứa trẻ con ở trong thôn. Mọi người đều như trúng tà vậy, cũng chẳng phản kháng nó, còn làm theo lời nó nói, sợ chết cả người đi được.”

Bà cụ Hà ngồi trên ghế, vắt chéo cái chân bó.

Thần sắc Lưu Văn Tam ngày càng nặng nề khó coi.

Mãi một lúc, đợi trưởng thôn và ông cụ Vương nói xong.

Hà Thái Nhi kể với tôi mấy câu mà lúc trước tôi không nghe thấy, tôi mới coi như nghe hiểu.

Dùng lời của ông cụ Vương mà nói, bắt đầu từ đêm hôm kia, trong thôn liền có một lão già què chân quái dị, xách theo một cái chiêng đồng đi khắp nơi mà gõ.

Còn rao một số câu quái đản đáng sợ, nói cái gì mà nửa đêm canh ba cẩn thận lửa nến, đèn tắt quỷ giết người.

Cả thôn rất nhiều người đều ngủ không ngon giấc, trẻ con bị dọa đến khóc liên tục!

Hôm nay trời vừa tối, liền có chuyện quái lạ.

Lao động khỏe mạnh ở trong thôn đều xách theo trẻ con nhà mình ra khỏi nhà, mọi người đều đem theo đồ đào đất như cuốc xẻng, đến bên cạnh bãi lau Liễu đào hố, phải đào đến tận bốn cái hố!

Cái lão già què chân đứng bên cạnh canh chừng, còn cho người đem thủ lợn đưa đến tay tôi.

Ông cụ vương truyền đạt tuy không rõ ràng đến mức đó, nhưng bốn cái hố chẳng phải là chuẩn bị cho Lưu Văn Tam, Hà Thái Nhi, tôi và cả bà cụ Hà hay sao? Tôi vốn còn tưởng lão góa và thằng điên nhà họ Vương sẽ tiếp tục đến nhà cơ.

Nhưng không thể ngờ rằng, chỉ có thủ đoạn tàn độc mà tôi không nghĩ ra được, chứ chẳng có chuyện ác độc nào mà lão góa không làm ra được!

Những người đàn ông trong thôn kia chắc chắn là trúng tà rồi, chứ không ai lại đi đối xử như vậy với trẻ con nhà mình?

Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt xuống đất, chửi: “Ép người quá đáng, cái huyệt mộ này để cho lão tự dùng đi!”

“Mẹ vợ, có người đòi chôn mẹ kia, mẹ còn không đi dọn dẹp chúng nó luôn?” Quay đầu, Lưu Văn Tam liền nhìn sang bà cụ Hà nói.

Bà cụ Hà đứng dậy, liếc cái thủ lợn be bét máu kia một cái, bèn cầm lấy trảm quỷ đao, đi thẳng ra phía ngoài cổng.

Bà cụ cái gì cũng đeo hết trên người, đúng kiểu chuẩn bị đầy đủ, giống như là đã có sự tính toán vậy.

Tôi cũng đi sát theo sau, Lưu văn Tam và Hà Thái Nhi sánh bước cùng nhau.

Trưởng thôn và ông cụ Vương đi theo chúng tôi, ông cụ Vương vẫn xách cái thủ lợn đầy máu kia, rợn người chết đi được, tôi liền gọi bảo ông cụ bỏ cái thủ lợn xuống, cứ vứt tạm ở cổng nhà đã.

Ông cụ Vuong hả một tiếng, nói: “La âm bà cậu nói gì? Thủ lợn cậu định cho Lưu Văn Tam nhắm rượu?”

“.....”

Tôi nghẹn lời, bất kể là ở thời điểm then chốt như thế nào, cái tật lãng tai của ông cụ Vương đều không thay đổi được.

Vẫn là trưởng thôn giật khỏi tay ông cụ Vương, mới khiến cái thủ lợn kia lăn lông lốc xuống đất.

Vừa vặn lăn đến bên cạnh cỗ quan tài màu đen ở cổng nhà kia.

Cỗ quan tài này cũng là thứ mà lão góa đưa tới, bên trong còn để một con lợn chết không có đầu kia kìa, cái thủ này, chắc chắn là của con lợn đó.

Bãi lau Liễu cách nhà Lưu Văn Tam cũng chẳng phải xa, tầm khoảng bảy tám phút, là đã có thể nhìn thấy từ xa.

Còn may hôm nay ánh trăng sáng tỏ, không cần dùng đèn pin cũng có thể nhìn rõ.

Chỉ có điều đến gần phía trước bãi lau Liễu, lòng tôi lại không ngừng ớn lạnh.

Năm sáu chục người đàn ông đang vây quanh phía trước bãi lau Liễu, quả thật là đang đào bốn cái hố sâu.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, cái hố ấy vừa sâu vừa tĩnh lặng, còn toát ra đầy hơi lạnh toát.

Hơn nữa cái hố này, nhìn trông còn đúng là không giống như hố huyệt, mà hơi có chút giống với đang đào móng nhà.

Về mặt phương vị còn hơi có chút đặc thù, cũng vì vậy, mà khiến cho mặt nước của bãi lau Liễu trông càng rợn người hơn.

Mặt tôi hơi biến sắc, lẩm bẩm nói: “Nước chảy tây sang đông, con cháu bại, sống cô hàn, lão thế này là chuẩn bị chôn chúng ta, còn định xây âm trạch ở bên trên, hoặc là chúng ta tuyệt hậu, hoặc là đời đời chịu khổ.”

Năm sáu chục ngời đàn ông kia, gần như đồng thời ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, trong mắt bọn họ nổi lên vẻ ác độc và sát khí.

Đây không phải là thái độ của bản thân người dân thôn Liễu Hà đối với tôi và Lưu Văn Tam.

Bên cạnh bọn họ đều có trẻ con đi theo, có điều những đứa bé này cũng đều đờ đờ đẫn đẫn, bộ dạng trúng tà mất ý thức.

Đột nhiên một tiếng chiêng chói tai vang lên, mặt nước của bãi lau Liễu, dường như đều bị chấn động đến gợn sóng.

Tôi mới chú ý đến, phía dưới một cây Liễu gần sát mép nước, lão góa đang dùng nắm tay đập kêu cái chiêng đồng!

Coong! Coong! Coong!

Liền ba tiếng chiêng vang lên, lão góa gân cổ, cái giọng vịt đực gần như xuyên thấu bầu trời đêm.

“Đêm tối gió lộng, quỷ giết người!”

“Móng đất đã thành, đưa xác xuống hố!” Tiếng của lão đột ngột chấm dứt.

Mấy chục người đàn ông kia, lại đồng thời nhấc cuốc xẻng lên, vô cùng hung hãn nhìn sang chúng tôi.

Đến cả trưởng thôn ở bên cạnh, cũng đột nhiên túm lấy cánh tay Lưu văn Tam, cũng chẳng biết ông ta mò đâu ra một cái dao găm, hướng về phía ngực Lưu Văn Tam mà đâm tới!

Mặt tôi đột đột ngột biến sắc, đang định động thủ, thì ông cụ Vương liền trực tiếp giơ thẳng tay qua bóp lấy cổ tôi!

“La Thập Lục, tao nhớ tao từng bảo với mày, mấy năm nay là bởi vì tính tao hiền đi, chứ không lúc đó mày mặc đường phục, là tao đã chặt mày ra rồi!”

“Vốn dĩ tao chỉ muốn nghiền cốt rắc tro La Trung Lương, nhưng mày lại làm hỏng việc của tao, hôm nay tao chôn sống mày trước, mai mốt đem xác chết La Trung Lương tới sau, nhà họ La chúng mày tất sẽ đoạn tử tuyệt tôn!” Lão góa hiểm độc lại gào một câu.

Cùng lúc này, bà cụ Hà đột nhiên giơ tay, bốp một gậy, bèn vụt thẳng lên trên đầu ông cụ Vương!

Ông cụ Vương còn chưa bóp được cổ tôi, đã ngã thẳng cẳng ra đất.

Đồng thời bà cụ Hà lại một gậy vụt lên trên đầu trưởng thôn, trưởng thôn cũng thẳng đơ người, ngã ngửa ra đất.

Trong lòng tôi thất kinh, bà cụ vụt phát thế này, chẳng phải là vụt chết người luôn đấy chứ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận