Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 363: GIƯƠNG CỜ TẤT THẮNG

“Trời phạt? Sát không trừ hết mới bị trời phạt, một thằng âm sanh tử như mày có tư cách gì so sánh với tao?”

“May mắn có được Âm dương thuật mà thôi, lại còn coi mình là nhân vật lớn thật à?” Trong mắt Liễu Dục Chú toát ra vài phần chán ghét.

Sắc mặt Lưu Văn Tam càng trở nên khó coi, lão chửi bậy một câu, suýt nữa là định ra tay.

Trong sảnh chính, bầu không khí đông đặc như nước đá.

Cũng vào lúc này, Trần mù mới mở miệng nói: “Cẩu gia chủ, chúng ta thương lượng thế này được không? Giao hung thủ ra cho Mạnh Hân Thư xử lý, nếu như cô ta đồng ý, thì cùng giúp đối phó với Từ Bạch Bì, lão Từ Bạch Bì này mạnh đến mức, kể cả có cộng cả Liễu Dục Chú và bọn tôi lại cũng chưa chắc đã là đối thủ.”

“Có Mạnh Hân Thư ra tay, bọn tôi mới coi như chắc chắn được, nếu không tất cả đều chỉ là nói suông.”

“Nếu như Mạnh Hân Thư không chịu, vẫn quyết ý giết toàn tộc nhà họ Cẩu, thì cũng là do cô ta liên lụy quá nhiều, bọn tôi sẽ không quản nữa.”

Lời của Trần mù, vừa lễ độ, vừa có lý.

Tôi cũng nhìn sang Cẩu Tam Đường, thần sắc trịnh trọng.

Cẩu Tam Đường lại lần nữa nheo mắt, ông ta dường như cũng đang do dự suy nghĩ.

Lưu Văn Tam lại bồi thêm một câu: “Cẩu gia chủ, nếu ông đã nói nhà họ Cẩu không gây ác, thì oan có đầu nợ có chủ ông phải nhận, nếu không, chuyện này đồn ra ngoài, nhà họ Cẩu cũng không che đậy được, nếu Mạnh Hân Thư liều mạng thật, thằng đạo sĩ ông mời tới này chưa chắc đã đủ xài, đứa cứng đầu như nó thế này, tôi gặp rất nhiều rồi, đều là chết trẻ cả.” “Mày!” Vẻ mặt Liễu Dục Chú không ngừng phẫn nộ.

Cẩu Tam Đường mới thở dài một tiếng, nhíu mày nói: “Chuyện này, cứ tính theo lời ba vị trước đi.”

Ông ta lại nhìn sang Liễu Dục Chú, nói: “Nếu như thế này, Liễu đạo trưởng cũng tránh phải liều mạng với đôi mẫu tử sát đó, cũng bớt được một rắc rối, nếu như đã như thế mà cô ta vẫn không buông tha cho nhà họ Cẩu, thì phải mời Liễu đạo trưởng ra tay rồi.”

Liễu Dục Chú đột nhiên nheo mắt lại nhìn sang tôi nói; “Có thể cho chúng mày một cơ hội, mày mới biết xác chỉ là xác, chúng nó tuyệt đối không có tính người.”

Nói rồi, Liễu Dục Chú liền nhắm hai mắt lại luôn, ngồi trên ghế dưỡng thần.

Cẩu Hoàng còn định nói nữa, nhưng lại bị Cẩu Tam Đường ngắt lời.

Cẩu Tam Đường nhìn sang tôi và Lưu Văn Tam, nói: “Nếu đã như vậy, đợi vớt xong, rồi bàn bạc chi tiết sau? Nhà họ Cẩu cũng đồng ý với đạo lý mà Trần tiên sinh nói.”

Tôi hơi thở phào một tiếng, như thế này, mới thực sự có cơ hội hóa giải thù hận.

Mạnh Hân Thư báo thù xong, cô ta không đi nổi.

Nói không chừng tôi có thể tiễn Hà Tiểu Vân đi, sau đó lại khuyên răn Mạnh Hân Thư, trấn cô ta vào trong huyệt nguồn long mạch, cho cô ta một cơ hội vũ hóa, cũng tránh được khả năng sau này cô ta sẽ gây họa.

“Cẩu Hoàng, anh đi trói Cẩu Kim Minh với toàn bộ mấy người ban đầu có liên quan đến Hà Dậu Dân và Mạnh Hân Thư qua đây, nghe sắp xếp.” Cẩu Tam Hoàng không hề ngừng lại, mà lại tiếp tục sắp xếp.

Cẩu Hoàng rời đi một cách không cam tâm tình nguyện.

Lưu Văn Tam gật gật đầu, lão cũng cười cười: “Cẩu gia chủ đã đồng ý, thì bọn tôi cũng chẳng lý gì mà dây dưa càn quấy nữa, xuất phát kiểu gì?” Cẩu Tam Đường giơ tay làm một động tác mời.

Đoàn người chúng tôi bèn đi ra ngoài.

Trần mù không hề động đậy, vẫn cứ ngồi yên trên ghế, bên trong sảnh chính chỉ còn lại lão và Liễu Dục chú ngồi đối diện với nhau.

Ngao sói thì đi theo tôi, tôi cũng chẳng từ chối thêm.

Lúc trước trong sảnh chính, sự tình cấp bách, cộng thêm tâm trạng tôi cũng căng như dây đàn, nên không chú ý đến phía bên ngoài nhà họ Cẩu.

Trên mặt nước của nhánh sông, đỗ chi chít toàn thuyền vớt xác.

Không có được trăm người, nhưng ít nhất cũng phải tầm sáu bảy chục!

Nhà họ Cẩu có đến trăm người vớt xác, thế này là lôi ra đến hơn nửa rồi!

Trên những chiếc thuyền vớt xác đó cũng đứng đầy người vớt xác, Tạ Minh thì đang ở trên một chiếc thuyền vớt xác đỗ phía đầu hút thuốc.

Dưới ánh nắng, tướng mặt của hắn vẫn y hệt đêm qua, thay đổi duy nhất là làn khí xanh ở nhân trung đã biến mất rồi, toàn bộ đều thành khí đen.

Khí đen vào miệng, đã là hết thuốc chữa rồi....

Tôi có chút không nén được cảm giác sợ hãi.

Đột nhiên phát hiện, không chỉ là Tạ Minh có tướng mặt sắp chết.

Thuyền vớt xác gần cạnh hắn, người vớt xác trên mấy chiếc thuyền đó, hóa ra cũng đang dần dần có tướng mặt tương đồng....

Trong lúc do dự, tôi ghé tai đem những gì nhìn thấy và suy đoán đều bảo với Lưu Văn Tam.

Suy đoán của tôi rất đơn giản.

Hôm qua vớt âm thai hóa ngọc lên thuyền, Tạ Minh cố chấp đưa nó lên bờ, cái xác nữ đó sẽ quyết không chịu để yên.

Cô ta đã có khả năng tự mình sinh ra âm thai hóa ngọc, tuyệt đối không hề đơn giản.

Phải biết là, âm thai hóa ngọc này giống hệt như vũ hóa vậy.

Táng giả hưởng sinh khí, chuyện này giống như mẫu thể là phần mộ của âm thai vậy, bản thân mẫu tử sát cũng là vật đại hung, cô ta nếu như có bản lĩnh của vật đại hung, chuyến này chúng tôi đều sẽ bị Tạ Minh liên lụy.

Lưu Văn Tam cúi đầu trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Tôi dự định là bảo lão nói với Cẩu Tam Đường, cũng xử lý chuyện này một chút.

Trông có vẻ, Cẩu Tam Đường vẫn có thể nói đạo lý được.

Cũng vào lúc này, Cẩu Tam Đường giơ tay lên, hình như là đang lên tiếng với tất cả người vớt xác ở trên nhánh sông.

“Chư vị những năm nay giúp nhà họ Cẩu làm việc, vô cùng cực khổ.”

“Cẩu Tam Đường tôi vẫn là câu nói đó, chư vị tuy không phải là họ Cẩu, nhưng đã sớm là người nhà họ Cẩu!”

“Nhà họ Cẩu lấy bảo vật, tuyệt đối sẽ không bạc đãi người trong nhà mình, năm nay vận may nhà họ Cẩu đã tới, hôm qua Tạ Minh đi dò đường, còn đưa về một bảo vật! Giá trị vô song! Tôi đêm qua bèn tìm được quan chức quý nhân thích bảo vật đó, đối phương trả giá cao! Đủ để mỗi huynh đệ đều chia được bát canh!”

“Chư vị hôm nay, nhất định giương cờ tất thắng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận