Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 864: MỆNH NGHIỆP QUẬT

Đồng tử mắt tôi cũng co mạnh lại một phát.

Lúc này Nhậm Học Lương đứng ở giữa đường, gã rõ ràng không ngờ rằng chúng tôi lại không rơi xuống dưới phân nhánh của sông Dương.

Hơn nữa vừa nãy gã nhảy xe, thương tích trên người không ít, nhìn trông vô cùng thảm hại.

Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy một điểm khác nữa, tướng mặt của gã thay đổi rồi...

Lúc trước là hai mắt nổi lửa, bây giờ lại thành hai mắt trống rỗng...

Hai mắt nổi lửa, song nhãn phun hỏa giặc giết người.

Hai mắt trống rỗng, thì là sắp chết bất đắc kỳ tử!

“Bốp!”

Tôi cảm giác phía dưới cánh tay có thứ gì đó chấn động một phát, cái âm thanh giòn giã đó, khiến ý thức của tôi càng tỉnh táo hơn.

Cúi đầu nhìn một cái, âm thanh giòn giã đó đến từ Kim toán bàn mà tôi đang kẹp lấy, hạt bàn tính bên trên có một hạt vừa di động, va vào vị trí khác.

Tôi lập tức ngoảnh đầu, nhìn sang Nhậm Học Lương.

Nhậm Học Lương lúc này đã co giò định tháo chạy ra phía sau.

Phùng Quân cũng co chân định đuổi theo!

Thế nhưng đúng vào lúc này, chiếc xe tải hạng nặng vừa nãy dừng lại đó lại chuyển động rồi...

Càng kỳ dị hơn là, tài xế còn không ở trên xe, hắn đang ở bên cạnh xe, vừa gọi điện thoại vừa nhìn bánh trước của xe, giống như đang chửi rủa nói cái gì mà mất tác dụng vậy.

Xe chuyển động một phát, tài xế liền bị dọa gần chết, tránh ra sau một phát, rồi lập tức hướng về phía Nhậm Học Lương chửi rủa, nói gã chán sống định đi chết à, mau tránh ra!

Rõ ràng, Nhậm Học Lương cũng muốn tránh né, hiện giờ gã tháo chạy quay lưng về phía tôi, tôi rõ ràng nhìn thấy gã chạy về phía bên phải.

Nhưng gã đột nhiên lại ngã chúi xuống đất một phát, giống như bị thứ gì đó ngáng chân vậy, cả người đều ngã xuống.

Gã nỗ lực muốn bò dậy...

Chỉ có điều đã không kịp nữa rồi... Chiếc xe tải mất khống chế, trực tiếp chèn qua cơ thể của Nhậm Học Lương.

Chiếc xe tải này trọng lượng quá lớn, giống như chèn qua một miếng bọt biển vậy, trên cơ bản chẳng hề khiến đầu xe có chút động tĩnh gì, tiếp đấy là thân xe lại chèn tiếp qua.

Cả chiếc xe vừa vặn chèn qua người Nhậm Học Lương một lượt xong, xe mới dừng lại...

Mặt trời xuống núi, ánh chiều tà rực rỡ rót xuống quầng sáng màu đỏ, chiếu lên trên mặt đường bị máu nhuộm đỏ rực một vùng, vô cùng nhức mắt.

Tôi nghiêng đầu, không tiếp tục nhìn nữa.

Cổ họng Đường Chí Thư lên xuống một phát, hắn vụt quay người, trực tiếp ngồi thụp luôn xuống, không ngừng nôn ọe.

Phùng Quân lùi quay lại, hai chân hắn cũng đang run rẩy, trên trán là mồ hôi to như hạt đậu.

“La... La tiên sinh... Hắn... gặp quỷ rồi hả?”

Tôi không trực tiếp trả lời Phùng Quân, mà nhắm mắt nghĩ ngợi.

Ban đầu xe tải dừng lại, cùng với việc xe của chúng tôi dừng ở trước cầu, đây là do mệnh số của Âm dương tiên sinh gây nên, chuyện nguy hiểm hơn thế này từng xuất hiện quá nhiều, cho dù là dạng người như Dương Hạ Nguyên, muốn giết tôi đều từng bị mệnh số chặn lại.

Chỉ có điều cái chết của tên Nhậm Học Lương này, lại có vẻ quá mức kỳ dị.

Mắt hơi hơi mở ra, tôi nheo mắt lại thành một đường rãnh, chằm chằm nhìn Kim toán bàn kẹp ở cánh tay, phản ứng lại chuyển động một phát vừa nãy của hạt bàn tính...

Thuật Dương toán này, thâm sâu uyên bác, cũng vô cùng huyền diệu.

Lẽ nào đây là điềm báo và nhắc nhở?

Mạng của tên Nhậm Học Lương này không cứng được bằng tôi, gã mưu toan giết tôi, thuộc loại đem tai bay vạ gió tới cho tôi.

Nếu mạng gã đã không đủ cứng, thì sẽ bị quật trả.

Vậy nên mới xuất hiện bất trắc dạng này, trực tiếp tiễn gã lên đường? Thậm chí là xương cốt chẳng còn, chỉ sót lại một đống máu thịt bầy nhầy?

Cũng đúng vào lúc này, bên tai vang lên từng đợt chuông điện thoại, mà âm thanh này đến từ phía Đường Chí Thư bên kia.

Hắn vừa lau khóe miệng, ngừng nôn ọe, vừa nhận cuộc gọi, khản giọng alô một tiếng.

Tiếp đấy, thân người hắn lại cứng đờ ra, bộ dạng mừng đến phát khóc, liên tiếp nói tận mấy chữ được!

Ngay tiếp đó, Đường Chí Thư bắt đầu miêu tả sự việc phát sinh ở chỗ chúng tôi với đầu kia điện thoại.

Tôi hơi nghi hoặc, có điều cũng chỉ chờ đợi, không đi ngắt lời Đường Chí Thư.

Phùng Quân thì bịt mồm bịt mũi, hắn cũng có chút động tác muốn nôn ọe.

Tôi thì còn đỡ, trải qua quá nhiều sự việc, máu me nhiều hơn chỗ này tôi cũng gặp qua rồi, đó là máu của mấy chục người dân thôn Kế Nương.

Mùi khó ngửi hơn ở đây tôi cũng từng ngửi qua rồi, là xác chết đã thối rữa tỏa ra thứ mùi xác thối nồng nặc.

Cất Kim toán bàn và Dương Công Bàn đi, tôi khoát hai tay ra sau lưng đợi Đường Chí Thư.

Cuối cùng, Đường Chí Thư cũng ngắt điện thoại.

Hắn đứng dậy, bước chân lảo đảo đi đến trước mặt tôi.

“La tiên sinh... Điện thoại của cảnh sát, vợ tôi không sao, cô ấy không được Nhậm Học Lương đưa vào viện, cô ấy bị hắn đánh bị thương ở trong xưởng, xong giấu đi, may là được đồng nghiệp phát hiện báo cảnh sát, cảnh sát đang tìm Nhậm Học Lương, tìm tới chỗ tôi, tiện thể thông báo cho tôi vợ tôi đang chữa trị ở đâu, đích thực là đang cấp cứu, có điều không mất mạng được.”

Nói rồi, tròng mắt của Đường Chí Thư đều đỏ cả lên.

Trong đây rõ ràng có sự phẫn nộ đối với Nhậm Học Lương, đồng thời cũng có sự hoảng hốt và sợ hãi đối với tất cả những việc phát sinh ngày hôm nay.

Tiếp đấy hắn lại im lặng, mấy giây sau mới nói: “Tôi không ngờ rằng Nhậm Học Lương lại làm thế này.”

“Việc này đều trách tôi, tôi đã hại Thanh Thanh, còn suýt nữa hại mạng sống của vợ tôi.”

Dưới tường thuật của Đường Chí Thư, tôi mới biết đầu đuôi sự việc.

Nhà họ Đường trước đây, gia cảnh đích thực không tồi, ở thành phố Nội Dương cũng được coi là đứng đầu trong số gia tộc hạng hai, chỉ cần có cơ duyên phù hợp, nói không chừng liền sẽ trở thành đại gia tộc dạng như nhà họ Sài, nhà họ Phùng, thậm chí là nhà họ Thích.

Chỉ có điều bởi vì một số bất trắc đặc thù, dẫn đến việc gia tộc lụi bại.

Mà nhà họ Nhậm năm đó được coi là gia tộc thuộc hạ của nhà họ Đường, bởi vì sự tiêu vong của nhà họ Đường, mà dẫn đến việc nhà họ Nhậm bị liên lụy.

Ngoài ra còn có một việc, chính là người vợ hiện giờ của Đường Chí Thư, năm đó cũng là người đàn bà mà Nhậm Học Lương rất thích, hai người còn vì vậy mà suýt nữa trở mặt thành thù.

Có điều sau đó nhà họ Đường tan vỡ, nhà họ Nhậm cũng thoi thóp ngắc ngoải, còn sót lại được một nhà máy, Nhậm Học Lương ngược lại như đã nghĩ thông vậy, bắt tay làm hòa với Đường Chí Thư, hơn nữa gã còn cứ hay ra vào nhà Đường Chí Thư, đối xử với con gái hắn cực kỳ tốt, việc này khiến Đường Chí Thư cảm thấy tình anh em rất sâu nặng, nhưng không ngờ rằng, sự việc này chính là nguồn gốc của tai họa, dẫn đến việc bây giờ hắn nhà tan người chết...

Còn về chi tiết bên trong, Đường Chí Thư không nói quá rõ ràng, tôi đương nhiên cũng không hỏi.

Hắn nói tầm khoảng phải đến hai ba mươi phút, trong thời gian này xe cảnh sát cũng tới rồi.

Hơn nữa cảnh sát tới lần này hóa ra còn là một người quen, Trâu Vi Dân.

Rõ ràng lúc Trâu Vi Dân nhìn thấy tôi, anh ta cũng kinh ngạc ngẩn cả người ra.

Sắp xếp đơn giản cho cảnh sát dân sự đi kéo dây cảnh giới, cảnh sát hình sự và pháp y đi kiểm tra hiện trường xong, liền tới bắt tay chào hỏi tôi.

Tôi cũng không nói thêm gì nhiều, hàn huyên đôi câu xong, tôi bảo với Trâu Vi Dân, trong nhà họ Đường còn có một xác chết nữa, cũng là người bị hại, có điều tôi cần đỡ âm linh, anh ta có thể đưa theo hai người qua đó cùng tôi, sau khi tôi đỡ âm linh xong, thì suy nghĩ xem xử lý xác chết như thế nào, sau đó để cho bọn họ đi xử lý việc tiếp theo, như thế này cũng sẽ không làm khó đến quy tắc xử lý vụ án của bọn họ, đồng thời cũng có thể giảm thiểu phiền phức.

Trâu Vi Dân ngập ngừng định nói lại thôi, anh ta trước tiên gật đầu đồng ý với tôi, tiếp đó mới do dự hỏi tôi, nói Từ Thi Vũ đã có một khoảng thời gian không đi điểm danh rồi, nhà họ Phùng qua nói với lãnh đạo bọn họ một số chuyện, xin nghỉ phép dài hạn cho Từ Thi Vũ, nhưng rốt cục là đã phát sinh chuyện gì rồi?

Anh ta rất muốn biết, cũng có rất nhiều đồng nghiệp vô cùng quan tâm Từ Thi Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận