Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 66: CÁ VÀNG TO



“Bảo mày uống thì cứ uống! Có chú Văn Tam mày ở đây, không phải quản nó là rượu người chết hay là rượu mẹ gì, không phải sợ vấn đề gì cả.” Lưu Văn Tam trợn mắt, chắp tay sau lưng nói.

“...”

Cũng chẳng phải là tôi sợ hồn ma lão Liễu hay làm sao.

Mà là bảo tôi đi uống rượu người chết, khiến thâm tâm tôi cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa có khả năng đêm qua lão Liễu ngồi ở đây giết người, trước mặt còn quỳ xác chết của ba người nhà Liễu Chí nữa...

Tôi cười gượng, nói: “Chú Văn Tam, không uống có được không?”

Lưu Văn Tam tiếp tục nói: “Đây cũng là để tôi luyện sự gan dạ cho mày, rượu người chết cũng không dám uống, đến lúc nhỡ phải uống rượu trên mộ thì tính kiểu gì?”

Những người dân thôn đi theo sau chúng tôi cũng đưa mắt nhìn nhau, không dám tiến lên trước, đều lùi lại phía sau, chỉ sợ bị Lưu Văn Tam gọi ra uống rượu người chết...

Tôi nhắm mắt cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm.

Vị cay nồng của rượu kích thích da mồm, đôi môi vốn hơi khô nẻ của tôi đau đến mức xuýt xoa hít một hơi.

Động tác của tôi, càng dọa cho dân thôn run rẩy.

“Vị thế nào?” Lưu Văn Tam nói.

“Vị rượu trắng... Cay quá, nồng độ rất cao.” Tôi tái cả mặt, biểu cảm khó coi hơn cả khóc.

“Đổ lên bàn.”

Lưu Văn Tam đột nhiên nheo mắt nói một câu.

Tôi liền cầm chén đổ ra bàn, lão chợt mò đâu một cái bật lửa, châm lửa đốt.

Phụt, ngọn lửa màu xanh nhạt cháy trên bàn, ngọn lửa này đến nhanh, đi cũng nhanh, phút chốc, trên bàn chỉ còn vết nước.

Lưu Văn Tam có vẻ nghĩ ngợi, gật gật đầu, rồi lão chợt nói: “Bảo mấy người đi kiếm giúp mấy cỗ quan tài qua đây, gan to thì qua thu dọn xác chết vào trong quan tài.”

“Người đột tử, không được để ở trong sân, phải đặt ở ngoài cổng, làm lễ tang đơn giản thôi, cũng không cần mời tiên sinh chủ trì tang lễ.”

“Thông báo cho người nhà Liễu Chí chưa?” Lưu Văn Tam nói một đoạn dài như bắn súng liên thanh.

Vẫn là ông cụ Vương bước ra, lắc đầu: “Văn Tam à, nhà Liễu Chí bốn người, đều ở đây cả, cuối cùng chỉ còn một đứa bé thôi.” Ông cụ chỉ cánh cửa bị khóa.

Lúc này tiếng khóc thút thít đột nhiên ngừng lại.

Một con mắt đỏ quạch, toàn mạch máu đang ghé sát khe cửa nhìn chúng tôi.

Lúc lần đầu tiên gặp Liễu Chí, bên cạnh gã có một đứa bé gái mấy tuổi đi theo, nghĩ lại chắc là con gái gã.

Trong lòng tôi khẽ than, đứa bé mới từng này tuổi đầu, đã mất bố mẹ, cũng chẳng biết nó có nhìn thấy gì không, sợ là sẽ bị ám ảnh suốt cả đời.

“Chỉ còn lại mỗi đứa nhỏ này thôi?” Lưu Văn Tam nhíu chặt mày.

Tôi cũng rụt rè nhìn lão.

Lưu Văn Tam im lặng mất mấy giây, rồi mới nói: “Trong thôn nhà ai không có con cái, xem xem ai nhận nuôi nó, tài sản lão Liễu để lại không ít, đây cũng coi như cháu gái họ của lão rồi, tôi làm chủ, ai nhận nuôi, cho nhà ấy.”

Mấy người dân thôn cũng bắt đầu bàn tán, có điều dám đi vào trong sân đều là gia đình trên có người già dưới có trẻ con, nếu không thì cũng là thanh niên chưa lập gia đình.

Ông cụ Vương nói chuyện này không nhỏ, nếu đúng là tự nhiên phải nuôi thêm một đứa bé, trong thôn chắc chắn cũng phải cân nhắc nhiều, không thì tập trung mọi người lại họp vài buổi lớn bé, quyết định xem rốt cuộc nhà nào phù hợp nhận nuôi?

Tôi cũng thầm gật đầu, suy nghĩ của Lưu Văn Tam chẳng có vấn đề gì cả.

Ông cụ Vương nói cũng không sai, khó tránh khỏi chuyện có người thấy tiền mờ mắt, vì tài sản của lão Liễu mà tranh quyền nuôi dưỡng đứa bé, rồi xong lại đối xử không tốt với nó.

Nhưng trong lòng tôi cũng có chút nghi hoặc.

Trước đây không phải Lưu Văn Tam nói, họ hàng nghèo của lão Liễu có không ít sao?

Kể cả bốn người nhà Liễu Chí, ba người lớn mất mạng ở đây, thì cũng vẫn còn họ hàng khác chứ?

Tại sao không đi báo cho bọn họ?

Liễu Chí có khả năng mưu hại lão Liễu, bị lão Liễu báo thù, coi như chết không oan.

Đứa trẻ chắc chắn giao cho người nhà họ Liễu nuôi dưỡng là tốt nhất.

Tôi ghé vào tai Lưu Văn Tam hỏi nhỏ, lão lắc đầu, bảo tôi không phải nói nhiều, chứ xem là biết.

Phản ứng này của Lưu Văn Tam, khiến tôi cảm giác có thâm ý gì rồi.

Vào lúc này, ông cụ Vương chống gậy ra khỏi cổng, đi gọi toàn bộ dân thôn để họp bàn.

Còn lại mấy người vào trong sân cùng chúng tôi, là mấy người đàn ông được coi là vô cùng to gan, phân biệt đi kiếm quan tài, và khiêng xác chết ra bên ngoài theo sự sắp xếp của Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam lại gọi hai người, lục lọi một lượt nhà lão Liễu, xem có đồ gì đáng giá đều lôi ra hết, đặt vào một chỗ.

Dặn dò những việc này xong, lão liền châm một điếu thuốc, bập bập hít nhả khói thuốc.

Tôi và lão đứng ở cổng, cũng học lão châm một điếu thuốc, nhưng vẫn chưa biết hút lắm, bị khói thuốc trắng hun cho hoa cả mắt.

Vốn dĩ dân thôn đứng ngoài cổng nhà lão Liễu cũng không ít.

Có điều vì nguyên nhân ông cụ Vương nói phải đi mở cuộc họp, nên đều ra tập trung tại cổng thôn.

Chứ họp bàn chuyện này ở cổng nhà lão Liễu cũng không hay, ông cụ cũng gọi trưởng thôn ra, chắc chắn sẽ chọn được một gia đình tốt bụng thích hợp.

Trong thôn chúng tôi có một cửa hàng chuyên bán quan tài, chẳng mấy chốc, ba cỗ quan tài được khiêng về.

Ba người nhà Liễu Chí được đặt vào ba cỗ quan tài.

Hai người đàn ông phụ trách thu thập đồ đáng giá trong nhà lão Liễu cũng đi ra.

Nhưng sắc mặt họ trông rất không tự nhiên, ấp ấp úng úng nói với Lưu Văn Tam là gặp quỷ rồi, trong nhà lão Liễu đến nửa thứ đồ có giá trị cũng không thấy.

Mặt tôi hơi biến sắc, vô thức hỏi: “Lẽ nào lão Liễu tự lôi hết đồ đi rồi?”

Lưu Văn Tam lắc đầu nói: “Đối với người chết mà nói, tiền tài là vật ngoài thân, sinh không đem đến chết không đem đi, kể cả lão có muốn lấy tiền, thì cũng chỉ lấy tiền âm phủ dành cho người chết, chứ không lấy đồ trong nhà.”

Lưu Văn Tam nói thế, khiến tôi rùng mình.

Cũng vào lúc này, người đàn ông trẻ hơn mở mồm hỏi.

“Chú Văn Tam, ý chú là đêm qua nhà lão Liễu còn có trộm? Hay là bọn Liễu Chí đã chuyển hết tiền tài đi từ trước rồi?”

Những người khác cũng gật đầu: “Trong thôn chúng ta, mọi người đều sạch sẽ, chắc chẳng ai đi ăn trộm nhà lão Liễu đâu, trong nhà có tang, lão Liễu lại hại chết người, ai gan to thế, dám mò đến nhà lão ăn trộm?” Lưu Văn Tam nheo mắt, rít một hơi hết nửa điếu thuốc, đầu lọc thuốc vứt xuống đất.

“Chuyện này cũng không nói chắc được, nhưng đa phần là không phải, thế này, tiền nuôi dưỡng đứa bé gái này tôi chi.”

“Thập Lục, mày ở đây đợi chú Văn Tam, đáy hòm nhà chú vẫn còn giữ một khoản tiền mặt, để chú đi về lấy.”

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, bảo tôi ở lại đây, sau đó đi về một hướng khác.

Tim tôi đập thình thịch.

Cứ có cảm giác Lưu Văn Tam làm vậy là có thâm ý gì đó.

Lúc này lão cũng chẳng nói trừ quỷ hồn lão Liễu như thế nào.

Hơn nữa chuyện ăn trộm tiền, cũng không phải là chuyện nhỏ, lão cũng chẳng có ý định bảo thôn điều tra tử tế?

Chẳng bao lâu, mấy người gồm ông cụ Vương, trưởng thôn Liễu Hà cũng quay lại.

Đằng sau còn có hơn trăm người dân trong thôn, gần như mỗi nhà mỗi hộ đều có một người đến.

Trưởng thôn là một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, nhìn trông vẫn như trung niên hơn bốn mươi tuổi vậy, mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn giặt đến bạc màu, trông nghiêm chỉnh sạch sẽ.

Đi đến gần, ông cụ Vương mới hỏi tôi một câu: “La âm bà, Văn Tam đâu?” Tôi nói về nhà rồi.

Lúc này, mấy người đàn ông ban nãy cũng ra đứng cạnh ông cụ Vương và trưởng thôn, kể chuyện nhà lão Liễu có trộm.

Khiến ông cụ Vương giận đến mức cứ chống gậy dậm chân, nói trong thôn sao lại có cái thứ táng tận lương tâm như thế!

Sắc mặt trưởng thôn cũng rất khó coi, nói sau khi nhà Liễu Chí đến đây, thì chưa ra khỏi thôn lần nào, chắc chắn không có chuyện chuyển tiền bạc đồ đạc đi, như thế là có trộm, trong thôn phải điều tra rõ ràng, xem là nhà nào làm!

Lúc này phía sau có một người dân đen đen gầy gầy bước ra, hắn rụt rè nói: “Cái này, cụ Vương, trưởng thôn, giờ tính sao? Không nuôi không một đứa bé gái được chứ?”

Tôi lập tức phản ứng lại, người này chắc là trong thôn chọn ra, là nhà sẽ nuôi dưỡng đứa bé gái kia.

“Chắc chắn không phải nuôi không, chú Văn Tam đi lấy tiền rồi, nuôi đứa bé cần bao nhiêu tiền, chú ấy chi.” Tôi giải thích.

Người dân thôn đen đen gầy gầy nghe vậy mới gật đầu.

Quần áo trên người hắn rất rách rưới bẩn thỉu, rõ là điều kiện gia đình không được tốt cho lắm.

Chỉ là không biết, có đối xử tốt được với đứa bé hay không...

Có điều nghĩ lại, gia cảnh tốt, thì cũng chẳng chấp nhận nuôi đứa bé gái này.

Lại qua tầm mười phút, cuối cùng Lưu Văn Tam cũng quay lại.

Tay lão xách một cái vali to, nhìn đã thấy nặng trình trịch.

Đến cổng nhà lão Liễu, đặt phịch cái vali xuống đất.

Trưởng thôn và ông cụ Vương lên trước bàn giao mấy câu, Lưu Văn Tam gật gật đầu.

Lão vỗ vỗ tay, mở luôn vali ra, nói với người dân thôn đen đen gầy gầy kia một câu: “Lý Nhị Căn đúng không, con bé này, mày nuôi nấng cho tử tế, lão Liễu đi làm với tao bao nhiêu năm, đứa cháu gái họ này của lão không tội lỗi gì, trong nhà còn ba mươi vạn tiền mặt với hai thỏi cá vàng, cho mày hết!”

“Mày không được ăn hiếp đứa bé! Nếu không, Lưu Văn Tam tao, sẽ không tha cho mày!”

Lúc Lưu Văn Tam nói câu này, ngoài mặt vẫn cứ cười hề hề.

Nhưng lão là ai?

Người vớt xác sông Dương!

Ai dám lấy tiền của lão, xong lại đối xử không tốt với đứa bé? Sợ là chán sống rồi!

Người dân thôn đen đen gầy gầy kia trợn tròn con mắt, ngẩn ngơ nhìn cái vali tiền, phịch một cái ngồi bệt xuống đất... Rõ là bị dọa cho đơ người luôn.

Tôi xem mà cũng ngẩn ra.

Lưu Văn Tam làm sao thế, cho tiền, cũng chẳng đến mức phải cho nhiều thế chứ? Hay là, lão cảm thấy nợ lão Liễu nhiều thật?

Nhưng cũng đã cho ba mươi vạn rồi mà!



Giải thích từ dịch giả: “Cá vàng to” là từ lóng chỉ vàng thỏi của người TQ, một thỏi vàng nặng 373g, tức 10 lượng vàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận