Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 778: QUAN TINH TRẠCH NỘI CÒN CÓ TRẠCH, CỬU TINH LIÊN CHÂU HẠ CÓ CHÂU

Ngoài trịnh trọng, thì thần sắc trên mặt Liễu Hóa Đạo chính là cung kính.

Khương Manh đương nhiên không cần nói nhiều, cô ta không chỉ mang vẻ mặt cung kính, mà còn hơi hơi cúi người, rõ ràng là bộ dạng hành lễ.

Hơi suy nghĩ một chút, tôi cũng không do dự thêm, gật gật đầu, nói một chữ được.

Trên mặt Khương Manh rõ ràng lộ ra vài phần mừng rỡ, Liễu Hóa Đạo thì quay người dẫn đường, trong thời gian này Khương Manh luôn đi bên hông tôi.

Lúc này trời đêm đang khuya, ánh trăng lạnh lẽo, trời sao lấp lánh.

Liễu Hóa Đạo dẫn đường chẳng có gì khác biệt so với Liễu Dục Chú, đi qua con đường kín đáo có Kỳ môn độn giáp được bố trí hỗn hợp với Táng ảnh quan sơn, chúng tôi đến trước căn Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch.

Từ sau lần trước rời đi, căn Quan Tinh Trạch này cũng chẳng có thay đổi gì khác.

Liễu Hóa Đạo không vào bên trong, lão dừng lại ở cổng, cung kính trầm giọng nói: “Chỉ đưa La Tiên sư tới đây, từ sau ăn ở ngủ nghỉ của La Tiên sư, do Khương Manh chăm sóc, nếu có gì cần, dặn dò Khương Manh đi làm là được, trừ mấy lão già chúng tôi và Liễu Dục Chú, cô ta là người duy nhất có thể vào trong Quan Tinh Trạch, ngoài ra, Tiên sư nếu thu đồ đệ, cũng có thể đưa chúng vào trong Quan Tinh Trạch, có điều đều cần che mắt bịt tai.”

“Các đời Tiên sư đều có một thị nữ hầu cận, Khương Manh bèn là thị nữ đời này.”

“Việc này...” Nói thật chứ, bảo tôi trú ở đây còn được, ngày mai phải tham gia Đại lễ, đồng thời cần thu đồ đệ, bồi dưỡng Phong thủy sư đời tiếp theo cho tộc Khương, tôi đều không có vấn đề gì cả.

Có điều lại còn sắp xếp cho tôi một thị nữ, thì tôi cảm thấy việc này rất không cần thiết.

“Thị nữ thì không cần đâu... Tự tôi có thể nghỉ ngơi tốt, quần áo đưa tôi, Đại lễ ngày mai lúc nào bắt đầu đến gọi tôi là được, ngoài ra, ông nói thứ mà chỉ tôi có thể lấy ra được, nằm ở chỗ nào? Trong Quan Tinh Trạch? Tôi đi lấy bằng cách nào?”

Vân ngang trên ấn đường của Liễu Hóa Đạo lại sâu thêm vài phần, đầu mày lão nhíu chặt, đột nhiên liếc Khương Manh một cái.

Tiếp đấy lão mới nói với tôi: “Trước khi Xác âm luyến dương được đưa từ trong Phị Phát Quỷ ra ngoài, đây là một bí mật, năm đó Tiên đạo đem bí mật này truyền cho Đại trưởng lão lúc bấy giờ, mỗi đời Đại trưởng lão trước lúc lâm chung sẽ truyền cho Đại trưởng lão đời tiếp theo.”

Khương Manh lập tức khom người, cô ta khẽ đẩy mở cánh cổng của Quan Tinh Trạch, đi vào bên trong.

Tôi: “....”

Tôi đang định kêu Khương Manh không cần vào trong, nhưng cô ta rõ ràng là tránh đi để không nghe thấy lời Liễu Hóa Đạo nói, tôi gọi cô ta ra thì không phù hợp.

Đồng thời tôi cũng vô cùng muốn biết, thứ này là thứ gì, làm sao có thể ngắt lời Liễu Hóa Đạo được?

Đợi chừng khoảng hai ba phút, rõ ràng là Liễu Hóa Đạo đang đợi Khương Manh đi ra xa.

Lão mới trịnh trọng mở miệng nói: “Một bộ phận trong bí mật này là một khối Ngọc tỷ, đây là Ngọc tỷ của Quân vương mất nước, Tiên đạo mang đi cải tạo, bên trong có phù văn định xác, chuyên định Xác âm luyến dương, đồng thời còn có một đạo chú pháp dùng gia cố phù văn.”

“Bộ phận còn lại của bí mật này là hai câu khẩu quyết: ‘Quan Tinh Trạch nội còn có trạch, Cửu tinh liên châu hạ có châu.’ Khẩu quyết này chỉ có Tiên sư của tộc Khương có thể phá giải.”

Tuy rằng câu nói này rất huyền diệu, trên cơ bản không nói ra làm sao để diệt Xác âm luyến dương, nhưng kỳ thực nội dung tính chất lại rất nhiều.

Lão thế này là nói, trong căn Quan Tinh Trạch này còn có nhà trạch trùng điệp, lối vào bèn có liên quan đến Cửu tinh liên châu!

Khâu Xử Đạo đúng thật là sắp xếp hay ho, cho đạo sĩ nhà họ Liễu rất nhiều, nhưng đạo sĩ nhà họ Liễu cũng không quyết định nổi tất cả, bắt buộc phải dốc sức hợp tác với tộc Khương mới có thể làm được.

“Tôi biết rồi.” Tôi gật gật đầu, trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: “Nếu đã thế này, ngày mai Đại lễ thì hơi có chút gấp quá, tôi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai trời tối tôi sẽ thử lấy món đồ đó ra, tới lúc đó tôi sẽ thông báo các ông tổ chức Đại lễ sau? Sau khi đại lễ xong thì diệt Xác âm luyến dương, để tránh đêm dài lắm mộng.”

Liễu Hóa Đạo nghĩ ngợi một chút, rồi trả lời: “Vậy thì theo lời La Tiên sư nói, cũng để tộc Khương và nhà họ Liễu nghỉ ngơi chút.”

Nói hết xong, Liễu Hóa Đạo bèn trực tiếp quay người rời đi.

Tôi lập tức gọi lão lại, bảo lão đưa Khương Manh đi cùng.

Kết quả Liễu Hóa Đạo căn bản không thèm đến xỉa đến lời của tôi, tốc độ của lão còn rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt tôi...

Tôi: “....”

Quay người vào trong Quan Tinh Trạch, một phát liền chú ý đến căn phòng mà trước đây tôi từng nghỉ qua đó, có ánh nến đung đưa, cửa phòng cũng đã bị mở ra.

Tôi cực kỳ mất tự nhiên đi qua, dự định nói một chút với Khương Manh, bảo cô ta tự ra ngoài.

Bởi vì tôi bây giờ vẫn không biết rõ con đường này lắm, cần làm một số nghiên cứu mới có thể tự mình đi.

Vừa đến cửa phòng, tôi liền chú ý đến, giường đệm trong phòng đã được sắp xếp gọn gàng, bộ Đường phục kia thì được đặt ở chỗ đầu giường.

Còn Khương Manh thì chẳng thấy bóng dáng... Không biết là đã đi đâu rồi.

Lập tức tôi liền nghĩ tới, cô ta thế này là sợ tôi bảo cô ta rời đi, nên đã qua chỗ khác rồi?

Đột nhiên yên tĩnh lại, cơn buồn ngủ của tôi lại lần nữa kéo tới.

Xem chừng lúc này mà nhất quyết bảo Khương Manh đi, thì lại tiếp tục dây dưa mất cả đống thời gian, vậy nên tôi cũng chẳng phải làm kiêu thế nữa, đợi sau này lại nói chuyện với mấy người đạo sĩ nhà họ Liễu sau.

Đợi sau Đại lễ, Tiên sư nhất định sẽ có tiếng nói của mình.

Khương Manh lại không phải là người của đạo sĩ nhà họ Liễu, tôi chắc có thể trực tiếp hạ lệnh sắp xếp.

Nghĩ đến đây, tôi cũng không tiếp tục suy nghĩ gì khác nữa, nằm lên giường bèn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mấy ngày trước hoặc là căn bản không cách gì nghỉ ngơi, hoặc là trong lều bạt trên đường, cả đêm toàn tiếng muỗi với tiếng gió, đúng thật khiến người ta mệt mỏi không chịu nổi, giấc ngủ này tôi bèn ngủ một cách yên ổn khác thường.

Ngày hôm sau lúc tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao rồi.

Mắt bị nắng chiếu đau nhức từng cơn, tôi vội vàng dùng một tay che mắt, thích ứng mãi một hồi, mới từ từ chống người dậy chuẩn bị xuống giường, trải qua một đêm ngon giấc, đúng thật là tinh thần sảng khoái, sinh lực dồi dào.

Mũi chợt ngửi thấy một mùi cháo thơm cám dỗ, trong khóe mắt nhìn thấy bên giường có một bóng người.

Tôi kinh hãi, buông tay ra, định thần qua nhìn.

Ở bên cạnh đang quỳ gối ngồi dưới đất, chẳng phải chính là Khương Manh sao?

Khương Manh lúc này vẻ mặt càng cung kính hơn, thấy tôi đã tỉnh, trên mặt cô ta cũng là vẻ vui mừng, khẽ nói: “Tiên sư, đồ ăn ở trên bàn.” Lòng tôi lập tức trở nên bất lực.

Tôi ngủ say quá, không biết Khương Manh vào phòng từ lúc nào.

Có điều tôi lúc này đích thực đã đói meo rồi.

“Cô đừng ngồi như thế này, không có lắm phép tắc như thế.” Tôi bảo Khương Manh đứng dậy, tiếp đấy lại nói cô ta bây giờ không muốn đi cũng không sao, sau Đại lễ tôi sẽ sắp xếp, có điều cô ta không cần liên tục ở trong phòng tôi, cô nam quả nữ không phù hợp.

Sắc mặt Khương Manh hơi hơi tái đi, cô ta mím môi, lui ra khỏi phòng.

Việc này đúng là khiến tôi nhất thời không phản ứng lại, tôi còn tưởng cô ta sẽ nói với tôi vài câu, không ngờ lại nghe lời như vậy?

Tôi không mềm lòng, chuyện này một khi mềm lòng, liền sẽ có thêm một người đàn bà hầu hạ bên cạnh, đây căn bản là chuyện không thực tế.

Có điều đồ ăn Khương Manh nấu được cái rất vừa miệng.

Cháo được hầm với nấm rừng và thịt gà, đặc quánh thơm lừng, còn có hai đĩa thức nhắm nhỏ xinh.

Ăn xong bữa sáng, tôi đứng dậy ra khỏi phòng.

Kết quả ở vị trí cạnh cửa, Khương Manh đang bưng một cái khay, bên trong đặt một cái chậu nhỏ cùng với một số đồ dùng rửa ráy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận