Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 635: MỘT MỤC ĐÍCH!

Tôi không hề trực tiếp kể luôn chuyện Ác thi, hoặc là suy đoán về Viên Hóa Thiệu ra với Liễu Dục Chú.

Mà là để hắn đợi tôi đi lấy Thiện thi đan, hơn nữa tôi còn cần làm rõ mọi việc hơn một chút nữa, rồi mới có thể bảo với gã.

Liễu Dục Chú cũng không hỏi tôi quá nhiều, mà liền nằm xuống nghỉ ngơi luôn.

Sau khi rời khỏi viện xong, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Phùng Bảo và Phùng Quân vẫn luôn ở bãi đỗ xe đợi tôi.

Sau khi lên xe, bọn họ hỏi tôi về nhà họ Phùng hay là đi đâu? Tôi nhắm mắt nói qua nhà Trần mù trước.

Lúc gặp lại Trần mù, lão rõ ràng cũng là vừa mới dậy, đang ở trong sân ăn cháo huyết chó.

Tôi nói rõ ý tứ, Trần mù ban đầu không nói thêm gì khác mà trực tiếp lấy luôn ra một cái hộp nhung, sau khi mở ra, Thiện thi đan đang nằm bên trong.

Lão cũng bảo với tôi, đem Thiện thi đan đưa cho Liễu Dục Chú là lựa chọn chính xác.

Chỉ có điều, việc này vẫn có một rắc rối, đó chính là Thiện thi đan liệu có thể giao được vào tay Liễu Dục Chú không, sau khi giao cho gã xong, gã có giữ được nó hay không?

Tôi lập tức liền hiểu ra, Trần mù đang nói đến xác thanh thi.

Xác thanh thi không hề muốn Liễu Dục Chú lấy được Thiện thi đan, đặc biệt là lần trước, hắn trực tiếp liền khiến Lưu Văn Tam trúng vong luôn, khiến tôi nuốt luôn Thi đan.

Có điều thời gian dài như vậy rồi, tôi đại khái cũng hiểu, bản thân xác thanh thi dường như không muốn lấy Thiện thi đan đi? Chứ nếu không, hắn có quá nhiều cơ hội ra tay.

“Cháu cần gặp hắn. Liễu Dục Chú bây giờ chắc không giữ được Thi đan, nếu như gã và xác thanh thi đánh nhau, thì nhất định sẽ một chết một bị thương, bất kể là gã chết hay là bị thương, đối với chúng ta mà nói đều chẳng có lợi ích gì, cháu vốn đã định ép xác thanh thi ra rồi, xem hắn bám theo cháu rốt cục có mục đích gì.”

Trần mù gật gật đầu nói: “Xác bám theo nhưng không hại người, thì là có việc cầu cạnh người, hoặc giả mày bây giờ không hoàn thành được việc mà nó cầu, nhưng làm rõ vấn đề, cũng bớt được một nỗi lo.”

Tôi thở hắt ra một hơi dài, nói: “Chú Trần, cháu còn phải nhờ chú giúp cháu phân tích một chút về chuyện hai ngày hôm nay.” Trần mù gật đầu ra hiệu bảo tôi nói.

Lần trước lúc tôi đến, không hề nói chuyện liên quan đến trộm thọ, đơn thuần chỉ kể về Lý Âm Dương và thôn Tiểu Liễu, Trần mù giúp tôi phân tích không ít.

Lần này bèn không định giấu lão nữa, bởi vì một mình tôi đích thực không cách gì nghĩ thấu triệt được, chủ yếu nhất là về Trương Nhĩ, hoặc giả Trần mù là người ngoài cuộc sẽ nhìn rõ ràng.

Tôi đem chuyện về lão già trộm thọ, Viên Thị Âm Dương Trạch, Viên Hóa Thiệu, cùng với việc cuối cùng chúng tôi đối phó với lão già đó toàn bộ đều kể hết. Đồng thời cũng bao gồm bụng dạ khó lường của Trương Nhĩ, cùng với chuyện mấy món đồ sau cùng Trương Nhĩ lấy được.

Hơn nữa tôi cũng nói luôn suy đoán của tôi về Viên Hóa Thiệu.

Trần mù nhất thời không trả lời tôi, lão đặt một tay lên trên cái bàn đá, ngón trỏ khẽ gõ gõ lên mặt bàn.

Phải đến cả mười mấy phút trôi qua xong, Trần mù mới mở miệng nói: “Mày cho rằng, Viên Hóa Thiệu là Âm dương của Âm dương xuất núi trong miệng lão già đó, y muốn lấy Đan của Lý Âm Dương, đúng không?”

Tôi gật gật đầu, nhịp tim đập hơi nhanh.

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, cũng đưa cho tôi một điếu, cảm giác cay nồng quen thuộc lại chảy qua phổi, đầu óc tôi cũng tỉnh táo hơn không ít.

Cùng lúc này, Trần mù cũng mở miệng nói: “Âm dương tiên sinh đã rất ít rồi, Xuất mã, Xuất đạo, Xuất hắc, chú Trần kiến thức cũng hạn hẹp, lần đầu tiên nghe thấy.”

“Thế này xem ra, cho dù là phong thủy sư mạnh như Dương Hạ Nguyên, đều không có tư cách Xuất hắc. Âm thuật tiên sinh và Thiết khẩu Kim toán thì càng là phân tách Âm Dương thuật ra, đến nay Âm dương tiên sinh mà chúng ta biết, ngoài mày ra, thì bèn là Lý Âm Dương chôn trong mộ tổ nhà mày, cùng với Viên Hóa Thiệu rồi.”

“Suy đoán của mày hoặc giả không sai, nếu như thế này, kẻ ép chết Âm thuật tiên sinh chính là lão Viên Hóa Thiệu đó. Y không dễ mà đối phó đâu.”

“Kỳ thực trước đây chú vẫn luôn có thắc mắc, một cái thôn Tiểu Liễu bé tý mà lại tụ tập có Thần bà, Âm thuật tiên sinh, thợ khiêng quan, thậm chí cả thằng ăn mày chó chết, với cả người đuổi xác Mã Bảo Nghĩa. Bây giờ xem ra hoặc giả chẳng còn quái dị thế nữa, lão già đó trước khi chết nguyền rủa mày và Trương Nhĩ, nói mày sẽ bị điểm nến người, Trương Nhĩ sẽ bị trăm xác móc tim, cái này thì giống hệt với thằng ăn mày chó chết đấy.”

“Thằng ăn mày chó chết đòi đồ của Âm thuật tiên sinh, Mã Bảo Nghĩa đem trăm xác đi đấu Âm thuật tiên sinh, cả nhà thợ khiêng quan thì càng thù oán sâu nặng với Âm thuật tiên sinh, thằng điên nhà họ Vương còn hại chết bố mày. Thậm chí đến lão góa cũng biết một ít thuật phong thủy, cả nhà thợ mổ lợn cũng nhắm vào mày từ lúc mày còn nhỏ! Cộng thêm gió ác phong thủy bên ngoài thôn Tiểu Liễu khiến Âm thuật tiên sinh táng sống làm móng đường.”

“Những chuyện này hoặc giả mỗi một chuyện đều chẳng có chỗ nào liên quan, nhưng kết quả cuối cùng đều chỉ về một mình Âm thuật tiên sinh, thế là đủ rồi.”

“Đến bảy tám phần, thằng ăn mày chó chết Mã Bảo Trung và Mã Bảo Nghĩa đều có quan hệ nhập nhằng không nói rõ được với lão Viên Hóa Thiệu đó, những người còn lại kia, cũng đều có liên quan đến Viên Hóa Thiệu, bà cụ Hà sư phụ chú chắc là một ngoại lệ.”

“Muốn đối phó với Viên Hóa Thiệu không dễ dàng, xác Ác thi vũ hóa đó cũng là phiền phức bắt buộc phải giải quyết, nếu đã suy ra được y hoặc giả có quan hệ với Mã Bảo Nghĩa, thì bắt buộc phải phòng bị điểm này, Thi đan đã lấy rồi, thì xác Ác thi cũng thu luôn đi, tránh thành đao thương trong tay y.” Trần mù nói xong những lời này, điếu thuốc lá cuộn trong tay cũng đã cháy hết.

Những lời này của lão, tương tự với những gì tôi suy đoán!

Có điều những gì tôi nghĩ không được chi tiết như Trần mù, không đem tất cả sự việc xâu chuỗi lại với nhau, bởi vì chúng quá loạn, quá hỗn tạp. Nhưng theo cách nói này của Trần mù, tất cả những thứ hỗn loạn đều chỉ về phía ông nội tôi, vậy thì đây sẽ không còn là hỗn tạp nữa! Mà là đáp án xác đáng nhất, bởi vì trên đời này căn bản không có nhiều trùng hợp như vậy!

Tôi đứng dậy, hạ giọng nói: “Cháu đi liên lạc lại với Thẩm Kế, xem cô ta đã tìm ra tác dụng của Thi đan chưa, còn cả xác Ác thi vũ hóa rốt cục hung dữ đến mức nào nữa. Nói không chừng, cháu cũng có thể hỏi Liễu Dục Chú xem.”

“Trước thời điểm này, cháu phải làm rõ mục đích của xác thanh thi, đem Thi đan giao cho Liễu Dục Chú, còn phải làm rõ xem Viên Hóa Thiệu rốt cục là kẻ ác độc giết người không chớp mắt, hay là chỉ đơn thuần nhắm vào ông nội cháu, nếu y là kẻ ác độc, thì Liễu Dục Chú chắc chắn sẽ hợp tác với cháu, nếu không phải vậy, gã chắc là sẽ chỉ đối phó với Ác thi.”

Do dự một chút, tôi lại đang suy nghĩ xem, nên qua Viên Thị Âm Dương Trạch trước, hay là nghĩ cách ép xác thanh thi ra ngoài trước?

Rõ ràng là không thể trực tiếp giao Thi đan cho Liễu Dục Chú, giao rồi, gã cũng không giữ được.

Trong lúc suy nghĩ, đầu óc tôi có chút nặng trịch.

Cả đêm không ngủ, tinh thần đã đến cực hạn rồi.

Trần mù gọi Hoa Cô múc một bát cháo huyết chó ra, bảo tôi ăn, xong lại chỉ vào một gian phòng, bảo tôi đi ngủ một tý, đừng có gắng gượng quá, lão cũng phải suy nghĩ một số chuyện, đợi tôi tỉnh rồi sẽ nói với tôi.

Trong lúc nói, Trần mù lại châm một điếu thuốc lá cuộn, khép hờ mí mắt hút thuốc.

Tôi cũng không tiếp tục cố trụ thêm, sụp soạp húp xong một bát cháo lớn, rồi Hoa Cô liền dẫn tôi qua căn phòng mà Trần mù chỉ.

Sau khi vào phòng, tôi gần như nằm xuống cái là ngủ luôn, giấc ngủ này vô cùng sâu.

Đợi lúc tôi tỉnh lại, bên ngoài trời đã có chút nhá nhem, có điều ý thức tôi lại rất rõ nét.

Mở mắt ngồi dậy, tôi mới phát hiện, Trần mù lại đang ở trong phòng tôi.

Chỉ có điều lão đã thay một bộ trang phục.

Vốn lúc trước lão mặc quần áo mặc nhà dưỡng già của người già, giờ này đã đổi thành một bộ quần áo màu đen, ống tay buộc lại, ống chân cũng thế, chân cũng đi một đôi giày vải màu đen luôn.

Lão cứ thế ngồi ở bên cạnh giường tôi, nhắm mắt dưỡng thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận