Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 553: SƠ BÀ, GIẤU QUAN TÀI

“Chú Trần.... Bên đó có người...” Tôi cực lực khiến hơi thở bình ổn lại, nhanh chân bước về phía bức tường đó.

Lúc đi qua những chỗ tường kia, tôi mới phát hiện, trên tường bắt đầu có bích họa.

Những bức bích họa này đại bộ phận đều vẽ một số đàn ông, phủ phục dưới chân một người đàn bà.

Mặt mũi của đàn ông đều tương đối “tuồng”, dù sao cũng chỉ là bích họa, trăm năm trước lấy đâu ra ảnh chụp gì?

Còn khuôn mặt của người đàn bà đó thì đặc trưng cực kỳ rõ rệt.

Người đàn bà có khuôn mặt như miếng xỏ giày, ngoài Kế Nương ra thì còn ai nữa?

Tôi đột nhiên nghĩ tới, sợ rằng đây không phải là nơi sau khi Kế Nương chết mới dùng làm chỗ trang điểm, Kế Nương cưới chồng cũng không phải là chuyện sau khi bà ta chết mới có, lúc bà ta còn sống đã có không ít trai lơ, nơi này từ lúc đó đã tồn tại rồi.

Đèn lồng đỏ, lụa đỏ trên mặt đất, tất cả đều nói lên đầy đủ điểm này.

Lúc Kế Nương còn sống, đây chính là nơi trang điểm cho đàn ông mà bà ta sắp cưới về!

Đi đến phía trước bức tường ở trên đầu, tất cả bích họa đều nhìn quét qua một lượt, chẳng hề có bất cứ chỗ nào có ý nghĩa, ít nhất đối với những người ngoài như chúng tôi mà nói, thì cực kỳ vô vị.

Vải trắng gần ngay trước mắt, trên đỉnh tròn vành vạnh, rủ xuống dưới theo hình ô.

Đội vải trắng lên, đích thực là “người”...

Mí mắt tôi hơi giật, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, giơ tay lật một mảnh vải trắng ra.

Đập vào mắt là một bà già khô đét, má hóp vào, nước da khô quắt, phía dưới mí mắt khép hờ một nửa, là con ngươi cũng đã sớm mất nước.

Đây là một cái xác khô, có điều quần áo mặc trên người bà ta có vài phần tương tự với Sơ bà.

Tiếp đấy tôi lại lật ba mảnh vải khác ra.

Bên dưới cũng phân biệt là xác chết của ba bà già, ăn mặc tương tự nhau, thân hình tương tự nhau.

Trần mù đứng bên cạnh tôi không nhúc nhích, tôi hơi hít vào một hơi, nói: “Chú Trần, bốn xác chết, chắc đều là các đời Sơ bà, quy tắc của Kế Nương quá kỳ dị, Sơ bà chết xong hóa ra đều phải lưu lại trong phòng quan tài, xác chết còn không được hạ táng.”

Trần mù không đoái hoài đến tôi, lão đột ngột quay người, đi về phía một vị trí khác.

Tôi vội vàng đi theo.

Ở bên rìa một mặt tường khác, có một chiếc giường gỗ điêu khắc hoa văn.

Trên giường gỗ có phủ khăn trải giường che khuất tầm nhìn.

Trần mù đột ngột một phát lật bỏ khăn trải giường ra, trên chiếc giường sạch sẽ gọn gàng, một nửa không gian là chăn đệm thông thường.

Nửa còn lại thì đặt một cỗ quan tài rất nhỏ...

Mắt Trần mù không tốt, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ, nhưng trực giác của lão thì hiển nhiên là chuẩn một cách li kỳ.

Tim tôi đập điên cuồng.

Chiếc giường này chắc chắn là giường của mụ Sơ bà hiện tại đó, trên giường đặt quan tài, việc này chắc chắn không phải là thói quen của các đời Sơ bà rồi.

Tôi cũng không nói thêm gì, trực tiếp lên trước đi đẩy nắp quan tài!

Nắp quan tài không đóng đinh, rất dễ dàng bị đẩy xuống dưới giường!

Trong quan tài lại đang nằm một “người”!

Đây hóa ra chính là thằng lùn cướp bàn tính từ tay tôi!

Hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt ánh lên màu tái xanh của người chết, còn hơi hơi có chút lông nhung, như trắng như đen, chuyển đổi giữa hai màu này.

Lồng ngực hơi hơi phập phồng, vô cùng yếu ớt.

Cảnh tượng này được cái trùng hợp với một hình ảnh trong trí nhớ của tôi.

Lần đó tôi và Lưu Văn Tam lên nghĩa trang núi Mã, lúc ban ngày tìm thấy Mã Bảo Trung ở trong quan tài.

Gã chẳng phải cũng nằm trong quan tài giống như thế này sao!

Xác sống ban ngày không tỉnh, đêm tối mới ra ngoài đi lại!

Lúc đó Lưu Văn Tam rất quyết đoán, trực tiếp đóng đinh chết Mã Bảo Trung, cuối cùng chúng tôi nổi lửa đốt quan tài, đem gã nghiền cốt rắc tro.

“Chú Trần, là một cái xác sống.”

Tôi vừa kể rõ tình trạng trong quan tài với Trần mù, tiếp đấy vừa thò tay vào trong lần mò.

Cơ thể thằng lùn vô cùng lạnh lẽo cứng ngắc, rất nhanh tôi đã tìm thấy Kim toán bàn.

Hơn một nửa bị hắn đè dưới người, phần lộ ra ngoài kia thì bị hắn nắm chặt trong tay.

Tôi ngoài việc mừng rơn ra, thì nhanh chóng lôi Kim toán bàn ra ngoài.

Động tác của Trần mù cũng rất nhanh gọn, gậy khóc tang trong tay lão chọc thật mạnh một phát vào trong.

Một tiếng rắc giòn giã vang lên, vị trí tâm mày của thằng lùn này, trực tiếp bị gậy khóc tang của Trần mù đâm xuyên.

Cảnh tượng này khiến mí mắt tôi hơi giật một phát, vốn tôi cũng thấy chẳng có gì đáng ngại.

Diệt cỏ không nhổ gốc, gió xuân thổi lại mọc.

Nhưng nhìn thêm một phát, thì lại cảm thấy có chút không bình thường...

Thằng lùn này cũng là mặt chữ Quốc.

Nhìn kỹ hơn, con mắt nhắm nghiền của hắn cũng hơi có chút dài hẹp...

Chẳng biết tại sao, tôi bất thình lình lại nghĩ tới khuôn mặt chữ Quốc của Mã Bảo Nghĩa.

“Đồ lấy được rồi thì đi thôi, thôn Kế Nương này không phải nơi có thể ở lâu, Liễu Dục Chú chẳng biết lúc nào sẽ tới, con Thẩm Kế đó nhỡ mà cố chấp một phát, thì chúng ta cũng phiền phức không nhỏ.”

“Được.” Tư duy của tôi bị kéo lại, hai người rời khỏi phòng quan tài.”

Về đến khu nhà đang ở, bà cụ Hà ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, vắt chân chữ ngũ, cái chân bó lắc qua lắc lại, ngân nga một giai điệu quái dị, nghe rất rợn người.

Bên cạnh đứng tận mấy người dân thôn, người đứng trên đầu chính là Thẩm Cửu.

Trên trán gã liên tục toát mồ hồi, cũng mất tự nhiên vặn vẹo người.

Mấy người dân thôn khác thì rõ ràng càng thê thảm hơn một chút, tôi nhìn một phát đã hiểu ra, bà cụ Hà ngân nga giai điệu này, chính là đang dày vò bọn họ đấy.

“La... La Thập Lục... Kế Nhi bảo tao tới lấy sách.”

Cách xưng hô này của Thẩm Cửu được cái thân thiết.

Tôi ngay từ đầu đã nhìn ra, thôn Kế Nương này bất kể là già hay trẻ, chỉ cần là đàn ông, ánh mắt bọn họ nhìn Thẩm Kế đều khang khác.

Sự thù địch của bọn họ đối với tôi, cũng có một bộ phận rất lớn là do nguyên nhân này.

Mà một người đàn bà giống như Thẩm Kế, đàn ông của thôn Kế Nương, làm sao có thể lọt vào mắt cô ta được?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi còn có vài phần cảm thán.

Kế Nương trước đây, yêu thích nam sắc, trai lơ vô số, cho dù là chết rồi vẫn phải hàng năm cưới chồng.

Thẩm Kế hiện giờ cũng mang dòng máu của Kế Nương, nhưng lại không biểu đạt chút cảm xúc nào với đàn ông, cuối cùng vẫn là cô ta thành biến số then chốt nhất, phá bỏ Kế Nương Phần, từ trong vô tận lại chứng thực thiên đạo có luân hồi.

Trong lúc xuất thần, tôi rút Táng ảnh quan sơn ra.

Ánh mắt của Thẩm Cửu đứng lại, vẻ mặt đều đỏ bừng lên không ít, chằm chằm nhìn Táng ảnh quan sơn.

Tôi đem cuốn sách da dê đưa cho Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu nhanh chóng đón lấy, gã nhanh chóng và cảnh giác giấu vào trong lòng, tiếp đấy mấy người ở bên cạnh gã liền vây quanh gã.

Như sợ tôi sẽ cướp lại sách vậy.

“La Thập Lục, mày tốt nhất đừng quay lại thôn Kế Nương nữa, ở đây không hoan nghênh mày, cũng là lời khuyên chân thành mà tao thay mặt đại bộ phận dân thôn dành cho mày.”

Tôi cười ngất, những lời này của Thẩm Cửu không ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi, thậm chí tôi còn cảm giác có chút trẻ trâu.

Sự thù địch của gã quá rõ ràng.

Tôi gật gật đầu nói: “Không cần quá lo lắng, tôi và thôn Kế Nương, không phải là người trên cùng một con đường.”

Vẻ cảnh giác trong mắt Thẩm Cửu vẫn không giảm bớt.

Cũng đúng vào lúc này, tôi đột nhiên lại nghĩ tới một điểm, nheo mắt lại nói một câu: “Các anh có thể qua phòng quan tài một chuyến xem xem.”

Thần sắc Thẩm Cửu đầy kinh ngạc.

Tôi kéo áo ra, để lộ nửa chiếc Kim toán bàn, nói thẳng luôn: “Trên giường của Sơ bà có một cỗ quan tài, trong quan tài có một cái xác chết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì Thẩm Sinh chính là chết trong tay hắn.”

Giây tiếp theo, mắt Thẩm Cửu đều đỏ cả lên.

Gã không nói thêm câu nào, dẫn người lao luôn ra khỏi sân.

Tôi nén nỗi sợ hãi âm ỉ đó lại, người đã bị Trần mù hạ thủ qua rồi, tôi vừa rồi cũng lại mượn dao thêm một lần nữa.

Đồng thời tôi cũng hy vọng, tôi như thế này chỉ là lo lắng dư thừa mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận