Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 217: MỘT ĐƯỜNG THẲNG

Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại trong túi lại rung lên.

Tôi lập tức tỉnh táo lại.

Thận trọng thò tay vào trong lần mò tắt bỏ điện thoại, thằng điên nhà họ Vương không hề phát hiện ra tôi.

Dù gì cũng cách một khoảng xa như thế, tiếng rung sát trong người gã làm sao có thể nghe thấy được.

Tôi nhìn bài vị và di ảnh một cái thật sâu, chữ trên bài vị nhìn không rõ, bức hình trên di ảnh thì đích thực là mẹ tôi.

Thận trọng rời khỏi bờ tường, tôi nhón chân nhón tay ra ngoài đường thôn, rồi chạy như bay về hướng trong thôn.

Chạy vào đến trục đường chính, tôi mới thở hồng hộc rút điện thoại ra.

Nhìn điện thoại một cái, người gọi điện thoại lại cho tôi là bà nội.

Tôi liền bấm gọi lại, bà nội lại không nghe.

Thời gian lúc này, bất giác đã đến năm giờ chiều rồi.

Ánh nắng đã đến lúc chiều tà, đỏ quạch như ráng lửa treo phía chân trời.

Do dự một chút, tôi không về nhà, mà vòng qua đường phía bên khác của thôn, đi về phía nhà lão góa.

Thằng điên nhà họ Vương đào mẹ tôi lên, tôi rất phẫn nộ, nhưng chuyện của bố tôi và Trương Thủy Linh phải có cách giải quyết, Trần mù không về không được.

Tôi bắt buộc phải giữ lý trí, nếu bị sự phẫn nộ làm mờ đầu óc, thì chắc chắn sẽ có chuyện.

Lần này tôi cẩn thận hơn nhiều, ngay cả lúc đi đường, cũng đều chú ý xem bên cạnh có người đi theo không.

Men theo bờ sông có không ít cây liễu, chỉ có một con đường nhỏ, tầm mắt liên tục bị ảnh hưởng.

Một bên thì là sông Tiểu Liễu, bên còn lại thì là rừng cây ăn quả bị bỏ hoang từ lâu.

Tôi theo lời nói của bà nội, chú ý kỹ đến đường đi.

Vị trí nhà lão góa từ phía bên phải cổng thôn thuận theo sông Tiểu Liễu đi xuống dưới ba dặm nữa, nằm ở bờ đối diện với thôn, có xây một căn nhà nhỏ, bên cạnh còn có một rừng tre.

Nghiêm khắc mà nói qua khỏi con sông Tiểu Liễu, thì gần coi như đã ra khỏi thôn Tiểu Liễu rồi, thậm chí có thể nói là trú ở bên ngoài thôn.

Có thể tưởng tượng, năm đó nhà thợ mổ lợn ghét lão góa đến mức nào, đuổi lão ra hẳn ngoài thôn luôn.

Tính toán khoảng cách, tới khi trong tầm mắt xuất hiện một góc rừng tre.

Thì từ trong lùm cây bên cạnh, đột nhiên thò ra một bàn tay, túm mạnh lấy cổ tay tôi, kéo một phát vào trong!

Mặt tôi vụt biến sắc, trong chớp mắt phản ứng lại liền định ra tay phản kháng.

“Thập Lục.”

Một giọng nói trầm nhỏ truyền vào trong tai, tim tôi đập điên cuồng, nén động tác định động thủ của mình lại.

Trong rừng cây ăn quả ánh sáng mù mờ, Trần mù khom lưng, chằm chằm nhìn tôi.

Bên cạnh lão, ngao sói đang vẫy vẫy đuôi với tôi.

“Chú Trần... Cuối cùng cũng tìm thấy chú rồi...”

Trần mù làm một động tác suỵt.

Tôi vốn định hỏi lão tại sao vẫn không đi về, ra ngoài thời gian dài như vậy, phải cả một ngày một đêm rồi. Sau đó lại bỏ ý định này đi, Trần mù ra ngoài, chắc chắn cũng có một số đạo lý.

Xem ra, lão cũng đã phát hiện ra điều gì đó!

Tư duy chỉ trong chớp mắt, Trần mù ra hiệu cho tôi tiến về phía trước, tôi đi sát theo lão, phần rừng cây ăn quả này đã hoàn toàn nối liền với rừng tre ở phía trước.

Từ vị trí mà chúng tôi đang đứng này, bên ngoài cho dù có người đi qua đi lại, chỉ cần không chú ý nhìn kỹ, căn bản đều không nhìn thấy chúng tôi được.

Đứng ở vị trí giao thoa với rừng tre, xuyên qua kẽ hở của trừng tre, còn thể nhìn thấy một căn nhà nhỏ, hàng rào tre đơn giản quây lấy một gian nhà ngói.

Trong sân đặt một chiếc ghế trúc, bên trên đang nằm một lão già ít cũng phải hơn bảy mươi tuổi.

“Chú Trần, chú sao lại đi theo tới nhà lão góa?” Tôi vẫn chẳng nhịn nổi, rụt rè hỏi một câu.

Trần mù cúi đầu ngó ngao sói một cái.

Tim tôi đập hơi nhanh, đột nhiên phản ứng lại, lúc trước tôi hiểu nhầm ngao sói đi theo kẻ đưa quan tài tới.

Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải là như vậy.

Sợ rằng là sau khi ngao sói rời đi, thằng điên nhà họ Vương mới đưa quan tài tới.

“Ở nhà xảy ra chuyện rồi.... Chú Trần, chú đi về với cháu trước đã.” Tôi hạ giọng tiếp tục nói.

Thông qua việc nghe trộm những lời kia của thằng điên nhà họ Vương, tôi đã rõ cái chết của bố tôi không liên quan tới lão góa, thế thì hoàn toàn không cần thiết phải dính dáng tới lão góa nữa, đặc biệt là lão vốn dĩ còn có thù oán với nhà chúng tôi.

Tôi cứ cảm giác lão góa này, không thể nào là một nhân vật đơn giản.

Nhưng Trần mù lại không động đậy, chỉ nói một chữ: “Đợi.”

Tôi tắt điện, cũng chỉ còn biết tiếp tục đợi theo lời lão.

Thời gian trôi rất chậm chạp, ráng đỏ nơi chân trời dần dần tan đi, mặt trời cũng hoàn toàn ẩn xuống sau tầng mây, màn đêm buông xuống.

Lão góa lững thững đứng dậy đi vào trong nhà.

“Lão đang đào đất.”

Lúc này, giọng nói của Trần mù bình thường hơn nhiều, dường như không còn bức bối như trước nữa.

“Đào đất?” Tôi nhíu chặt mày.

“Ừ. Từ tối đào đến lúc trời sáng, ban ngày sẽ ở bên ngoài ngủ cả ngày, rồi ăn uống, đến đêm tiếp tục đào.”

Trần mù nói xong câu này, không mở mồm tiếp nữa, ra hiệu cho tôi tiếp tục nhìn.

Đợi tầm một tiếng đồng hồ, lão góa lại từ trong nhà đi ra, có điều trên vai lão là chiếc đòn gánh, và còn cả hai cái thùng!

Đến bên bờ sông Tiểu Liễu, lão góa đem thứ ở trong thùng đổ đi.

Cách một khoảng xa như thế này, tôi không nhìn rõ mặt của lão, nhưng vẫn có thể nhìn rõ, thứ lão đổ ra ngoài là đất!

Mấy phút sau, lão góa lại quay vào trong nhà.

Trên trán tôi đã rịn mồ hôi.

Trần mù lúc này lại nói một câu: “Lão muốn ăn cắp xác chết. Chắc đã kiên trì rất nhiều năm rồi.”

“Thập Lục, để tránh đêm dài lắm mộng, bây giờ dẹp tất cả mọi việc qua một bên, phải đi, đào ông nội mày lên!”

Đột nhiên, câu nói này của Trần mù khiến tim tôi càng nhảy nhót không ngừng.

Kỳ thực ban nãy tôi cũng đang suy đoán, và câu nói này của Trần mù đã chỉ rõ cho tôi, lại càng khiến lòng tôi ớn lạnh!

Lão góa đích thực không có liên quan tới tất cả mọi việc, nhưng nửa đêm nửa hôm, có thể đào đất ở đâu?

Tôi lúc này mới phản ứng lại, chỗ mà lão ở tại đây, vừa hay cách vị trí ông nội tôi làm móng đường, bằng đúng một đường thẳng mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận