Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1085: ĐÃ VÀO CHUNG MỘT CỔNG, BÈN LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, lại nhìn con mắt của Từ Bạch Bì, đột nhiên tôi phát hiện, Từ Bạch Bì hung ác không sai.

Có điều dường như khi lão ta nói về chuyện này, sát khí đích thực bớt đi không ít.

Tôi nghĩ đến một khả năng, nguyên nhân lão ta hành hạ Từ Thi Vũ, chắc chính là vì Từ Thi Vũ không nghe lời lão ta?

Hay là, lão ta muốn giết bà nội tôi, Từ Thi Vũ kiên quyết đòi bảo vệ bà nội?

Ít nhất trên phương diện này, Từ Bạch Bì đã cho Từ Thi Vũ cơ hội, nếu không phải vậy, bây giờ bà nội tôi cũng đã chết rồi.

Hiện giờ tôi chắc đã qua được sự tra xét của lão ta, vậy nên lão ta mới đặt điều kiện với tôi.

Trầm mặc một lát, tôi không mở miệng trả lời, mà nói: “Tôi và Thi Vũ có lựa chọn sao?” Lúc nói câu này, ánh mắt tôi vẫn hướng lên trên người Từ Thi Vũ, trong lòng lại đau nhói từng cơn, ánh mắt đều không tự chủ được mà có chút run rẩy.

Rõ ràng, Từ Bạch Bì cũng đang nhìn mắt tôi.

Lão ta nhấc cái tẩu thuốc lên, rít một hơi, da cười cơ không cười, lắc lắc đầu nói: “Không có.”

“Tôi phải đưa Thi Vũ và bà nội đi, còn có yêu cầu gì, cụ cứ đưa ra.” Tôi lại lần nữa nhìn sang Từ Bạch Bì, trầm giọng, nói từng câu từng chữ một.

“Việc thứ hai, nội dung trên tờ giấy mà mày viết đó, phải thực hiện.” Từ Bạch Bì lại lần nữa mở miệng.

“Đã viết ra, tôi bèn sẽ thực hiện.” Lần này tôi không ngừng nghỉ chút nào, trực tiếp trả lời luôn.

“Đợi lúc nữa tao thu hết lễ xong, giải quyết thằng đạo sĩ đó, mày mời thằng người vớt xác Lưu Văn Tam, và cả thằng Thần bà Trần mù đó tới, còn phải đem theo cả con ngao đấy nữa, tao mời chúng nó ăn bữa cơm.” Mắt Từ Bạch Bì nheo lại thành một đường rãnh.

“Không...” Tiếng nói run rẩy, đột nhiên từ bên cạnh truyền lại, rõ ràng là Từ Thi Vũ đang nói, cô ta ngẩng đầu lên, tôi lúc này mới hoàn toàn nhìn thấy mắt cô ta.

Lúc này, trong con mắt vốn trong trẻo sáng ngời của cô ta vằn đầy tia máu đỏ quạch, hốc mắt lõm sâu, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên một tia kiên quyết.

Rõ ràng, sắc mặt Từ Bạch Bì lạnh đi một phát, lạnh như băng quát lên: “Tao cho mày mở miệng nói chưa?”

Cơ thể Từ Thi Vũ run lên, cô ta lập tức lại mím mím đôi môi, không dám lên tiếng nữa, có điều cô ta cuối cùng lại nhìn tôi một cái, trong mắt đều là vẻ kháng cự, rõ ràng đang dùng ánh mắt bảo với tôi là không được.

Tôi đương nhiên biết, trong hồ lô của Từ Bạch Bì chẳng có thuốc gì hay ho.

Có điều tôi không lập tức trả lời Từ Bạch Bì.

Chấp nhận đồng ý quá nhanh, sẽ khiến Từ Bạch Bì nghi ngờ, tôi trực tiếp từ chối, cũng sẽ khiến Từ Bạch Bì có khả năng trở mặt.

Sau khi dây dưa một chút xong, tôi mới nói: “Bọn họ không có tử thù với cụ.”

Cái tẩu thuốc của Từ Bạch Bì gõ gõ lên trên bàn, nói: “Nếu như tao không quay về được, vậy bèn là tử thù rồi.”

“Hai thằng này với bà nội mày, và cả Thi Vũ, mày chọn thế nào?” Trong ánh mắt u ám của Từ Bạch Bì toát lên sát khí.

Tôi lại lần nữa trầm mặc.

Có điều lúc này, Từ Bạch Bì lại đứng dậy, lão ta cười cười, nói lão ta chỉ còn lại mấy yêu cầu này, chọn thế nào là tùy tôi.

Lão ta có thể cho tôi thời gian, sau khi lão ta giết đạo sĩ xong, tôi lại nói quyết định cho lão ta, là vào trong cùng một cổng làm người chung một nhà, hay là lão ta tiễn tôi lên đường.

Rõ ràng, khi Từ Bạch Bì nói câu cuối cùng này, hoàn toàn không thèm nhìn đến tôi, cũng giống hệt như lần trước lão ta ném tôi từ trong căn nhà cũ này ra ngoài vậy, hoàn toàn là coi thường.

Hơn nữa, lần này trong mắt lão ta còn có chắc nịch, bèn giống như biết được tôi sẽ quyết định thế nào vậy.

Ngừng lại một lát, Từ Bạch Bì đột nhiên lại nói một câu: “Thời gian, sắp tới rồi.” Trong lòng tôi cũng dâng lên một cảm giác hơi hơi thót tim, đối với tôi mà nói, tôi có thể cảm nhận được đôi chút biến hóa khác thường của Phong thủy.

“Cho Thi Vũ vào phòng.” Tôi khàn giọng mở miệng.

“Ồ?” Từ Bạch Bì liếc tôi một cái.

“Tôi quyết định thế nào, tôi sẽ nói với cụ, không cần dùng cô ấy để quấy nhiễu tôi, cụ định giết người, tôi không muốn để cô ấy thấy.” Tôi nhìn đối diện với Từ Bạch Bì, trong mắt cũng ánh lên một vẻ chắc nịch và quyết liệt.

Đương nhiên, cảm xúc này hoàn toàn là tôi cố ý làm ra cho Từ Bạch Bì xem thôi.

Mắt Từ Bạch Bì đột nhiên sáng thêm vài phần, lão ta ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Vào phòng đi, ông nội với bạn trai mày đi làm việc chính.”

Từ Thi Vũ không nhúc nhích, tôi ta run lẩy bẩy lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt nhìn sang tôi, toàn là màu đỏ quạch.

Cô ta đang định lắc đầu, thì Từ Bạch Bì đột nhiên giơ cái tẩu thuốc lên, một phát liền gõ về phía cùi tay của Từ Thi Vũ.

Mặt tôi hơi biến sắc, nhanh tay nhanh mắt, đột ngột đưa tay ra một phát đỡ lấy cái tẩu.

“Vào phòng!” Tôi chằm chằm nhìn Từ Thi Vũ, có điều ánh mắt tôi chỉ dám cố làm ra vẻ hung dữ.

Cơ thể Từ Thi Vũ run rẩy một phát, cô ta mím môi cúi đầu, đi về phía trong phòng.

Tôi lập tức buông cái tẩu thuốc ra, Từ Bạch Bì vừa hay lại dò xét nhìn tôi một phát, có điều lúc này, Từ Bạch Bì ngược lại không tức giận nữa.

Giống như lão ta vừa nãy lại thăm dò tôi một lần vậy?

Giây tiếp theo, Từ Bạch Bì trực tiếp đi luôn về phía cổng nhà, bước đi của lão ta rõ ràng cũng đủng đỉnh chậm rãi hơn không ít.

Tôi nhìn bóng dáng lão ta, ánh mắt không dám có sự thay đổi, nhưng trong lòng thì rất lạnh giá.

Từ Bạch Bì lão ta cho rằng đã khống chế được tôi, nhưng trên thực tế, toan tính của lão ta, còn xa mới bằng được Trương Nhĩ, tâm tư cũng hoàn toàn không so sánh được, nếu như Trương Nhĩ ở đây, tôi sợ rằng mới sẽ hiện nguyên hình, chỉ cỡ Từ Bạch Bì bây giờ thế này, lão ta sẽ chỉ có thua!

Tôi đi về phía Từ Bạch Bì, đồng thời ánh mắt tôi nhìn quét cửa phòng một cái, Từ Thi Vũ đã vào phòng rồi.

Điều này khiến tôi khẽ thở phào một tiếng, cô ta và bà nội không ở cạnh Từ Bạch Bì, đây cũng là một cơ hội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận