Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 374: ĐÀO MỘ TỔ

Tôi không tiếp lời câu nói này của lão, thở dốc nói một câu: “Có đi thì chắc chắn cũng là chú Văn Tam đi trước, cháu không dám chắc có thể thoát được.”

“Bố mày làm sao có thể bỏ mày lại được? Không nói dì Thái mày sau này không cho chú vào nhà, cái mồm toàn máu chó của Trần mù, cũng có thể chửi mất mặt chú!”

“Liều với nó luôn!” Lưu Văn Tam vụt dừng lại.

Lão nổi lên trên mặt nước, đỡ lấy trảm quỷ đao từ trong tay tôi.

Bóng đen của cái xác nữ kia cũng đã tiến sát lại gần, rồi hóa ra cũng trôi nổi trên mặt đầm nước.

Trên người cô ta cũng khoác áo liệm, phần giữa còn bị đứt làm hai khúc, giống như là Tạ Minh mặc xong, lại bị cô ta lấy về mặc vậy.

Dưới ánh trăng, trên mặt cô ta mọc đầy lông nhung màu đen đỏ, đúng là rợn người đáng sợ.

Vốn dĩ tôi và Lưu Văn Tam đã không đối phó nổi huyết sát rồi, lúc này trạng thái của lão không ổn, tôi cũng là thứ gánh nặng, ở trong nước đối phó với cái thứ hung dữ như thế này, làm sao còn có khả năng sống sót?

Tôi một phát túm lấy bả vai của Lưu Văn Tam, mồ hôi trộn lẫn với nước trong đầm, rỉ vào trong mắt cũng cay xè khác thường.

Hạ thấp giọng xuống, tôi quát khẽ một câu: “Cô không cần thiết phải liều sống liều chết với bọn tôi, ép quá, tôi với chú Văn Tam kể cả có chết, cũng có thể lôi cô theo cùng được! Nhưng đứa con kia của cô thì sẽ phải lưu lạc ở ngoài chịu khổ!”

“Vốn dĩ tôi đã phản đối bọn họ đem con của cô đi, cô cũng đã nhìn thấy rồi!”

“Thương lượng một chút, bọn tôi qua nhà họ Cẩu, đưa con của cô về. Cô thả tôi với chú Văn Tam đi, thế nào?”

Giọng của tôi khàn đặc khác thường, mí mắt cũng đang giật điên cuồng, tim càng như nhảy lên tận cổ.

Đột nhiên, bên tai lại có một tiếng khóc thút thít vang lên, tiếng khóc này quá đỗi đau thương.

Lờ mờ, tôi dường như nghe thấy một câu nói nức nở, rất mơ hồ, cũng chẳng biết có phải là nghe nhầm hay không.

Đợi tôi vuốt xuôi rõ ràng lại, đại khái câu nói đó là Cùng gốc tương tàn.

Chỉ có điều, cái xác nữ kia thì lại biến mất không thấy đâu nữa...

Trên mặt nước trống trơn, mặt nước chỗ ban nãy cái xác nữ kia nổi lên, không những phẳng lặng, mà càng chẳng có gì cả.

Lông mày Lưu Văn Tam cũng rung rung, lão mất tự nhiên nói một câu: “Thập Lục, câu này mày nói ra rồi, thì phải làm được, nếu không còn chẳng bằng chúng ta liều với nó, không là nó sẽ đeo bám mày đến chết. Nếu như nó có thể ra khỏi Huyền Hà, tự mình lên bờ, thì còn phải dữ hơn nhiều so với Mạnh Hân Thư...”

Đầu mày tôi nhíu chặt, vẫn đang cố lý giải xem ý tứ của câu nói kia rốt cục là gì.

Lúc này thuyền vớt xác cũng đã áp sát chúng tôi, ánh đèn pin chiếu hỗn loạn.

Người vớt xác trên thuyền vừa một tay giúp kéo chúng tôi lên thuyền, vừa cảnh giác nhìn mặt nước.

Đợi lúc chúng tôi về đến vị trí lối ra, Trương Dương cũng đi lại, hắn nhíu mày, hỏi chúng tôi đã phát sinh chuyện gì.

Tôi không đoái hoài gì đến hắn, Lưu Văn Tam thì càng không đếm xỉa đến hắn, mà hỏi một người vớt xác khác lấy một điếu thuốc, châm lên hút, rồi lại uống hai hớp rượu.

Cúi đầu nghĩ ngợi rất lâu, trước khi vớt cỗ quan tài này, tôi đã từng nghĩ tới khả năng sẽ đắc tội với một gia tộc lớn, hoặc là nhà họ Cẩu đang tự đào mộ tổ tiên.

Hai khả năng này đều đã từng nói với Cẩu Tam Đường, ông ta vẫn kiên trì đòi vớt.

Tôi cũng là bất đắc dĩ mới đi phá bố cục phong thủy ở đây, việc này đã không còn là tôi muốn có tin thức của vị Kham dư đại sư kia, kiểu gì cũng phải hợp tác với nhà họ Cẩu nữa.

Bởi vì ban nãy lời của Trương Dương rất rõ ràng, nếu như không vớt, ông ta sẽ khiến tôi và Lưu Văn Tam bỏ mạng tại đây.

Cho dù là tôi không dùng phương thức dạng này, Lưu Văn Tam vớt ba lần thất bại, theo ý của Cẩu Tam Đường, cũng đều phải cưỡng chế đưa quan tài ra khỏi đầm nước, nếu như thế, Lưu Văn Tam chắc chắn sẽ phải bỏ mạng trước.

Đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ của tôi.

Còn bây giờ, tôi đột nhiên nghĩ tới, nhà họ Cẩu quanh năm ở bên bờ Huyền Hà, nhà lớn nghiệp lớn, càng có một đám đông người vớt xác tụ họp tại đây...

Theo như lời của Tạ Minh, thì là vì tượng Ai Công ở nhà họ Cẩu, nên mới thu hút bao nhiêu người vớt xác tới như thế.

Trùng hợp là, cỗ quan tài ở trong nước này cũng mang hình dáng của tượng Ai Công.

Nếu như cỗ quan tài này thuộc về một gia tộc khổng lồ khác, vậy thì, gia tộc đó làm sao có thể không điều người tới canh giữ mộ tổ của mình được?

Tượng Ai Công chắc cũng là đồ của bọn họ!

Nghĩ rõ ràng những chuyện này xong, tim tôi càng như bị người ta bóp chặt lại vậy, gần như có thể khẳng định, ngôi mộ này chắc chắn chính là của nhà họ Cẩu rồi!

Thứ Cẩu Tam Đường muốn đào chính là mộ tổ!

Ông ta muốn tự mình phá phong thủy của nhà họ Cẩu? Lại là vì cái gì?

Cũng vào lúc này, Trương Dương lại bắt đầu thúc giục, giọng điệu của hắn đã có chút mất kiên nhẫn, hỏi chúng tôi trên núi rốt cục đã phát sinh chuyện gì?

Bọn họ cách xa như thế cũng không nhìn rõ, chỉ biết rằng phía đối diện có đánh nhau, những người khác đâu? Đều không lên được? Chúng tôi đang đánh nhau với thứ gì?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nheo mắt lại nói một câu: “Đánh nhau với Tạ Minh, còn sót lại mấy người chưa chết, chết mất ba người.”

“Anh tuy gọi là Trương Dương, tôi cũng lễ độ với anh, nhưng anh cũng đừng có hùng hổ hăm dọa, tôi với chú Văn Tam vừa liều mạng xong mới về được. Chuyện này là biến cố lẽ ra không hề có, tất cả cũng là bởi vì sự tham lam của đám người các anh!”

Trong lúc nói tôi cũng nhìn quét qua những người vớt xác khác, buổi tối mà Tạ Minh đi dò đường, có tận mười người cơ mà.

Bây giờ chết mất hai người, tám người còn lại đều ở trong đám đó, lấy âm thai hóa ngọc đi, bọn họ cũng có tham gia vào.

Hơn nữa vấn đề loại này, không phải chỉ là vấn đề của một mình Tạ Minh, mà có nguồn gốc từ toàn bộ đội ngũ người vớt xác bọn họ.

Mặt của Trương Dương đột ngột biến sắc, trong mắt hắn đã có sự tức giận.

Hắn đang định mở miệng, tôi liền trực tiếp ngắt lời hắn luôn, nhấn mạnh từng chữ một, nói: “Anh gọi điện thoại cho Cẩu gia chủ một lần nữa, anh nói với ông ta, tôi coi như cái gì cũng đã biết rõ cả rồi, ông ta cố chấp muốn vớt cỗ quan tài này, thì e rằng nhà họ Cẩu sẽ không còn sót lại chút gì, sự tai hại của phong thủy, ông ta căn bản không hiểu được!”

Cũng vào lúc này, phía sau lại truyền lại tiếng động cơ ầm ầm.

Vô thức quay đầu lại nhìn một cái, hóa ra lại có không ít thuyền vớt xác đang lại gần chúng tôi.

Chắc là hai ba mươi người vớt xác còn lại của nhà họ Cẩu.

Trên một chiếc thuyền đi ở đầu, hóa ra có Cẩu Tam Đường đang đứng!

Ông ta sao lại đến đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận