Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 841: BẮT GIỮ

Trong nháy mắt, chân trái của ngao sói đã đến trước ngực của Sơ bà!

Ba vòng tóc quấn trên thắt lưng của Sơ bà, đột ngột một phát bèn hoàn toàn rời ra! Trực tiếp phân thành ba bím, trong đó hai bím quấn lên trên cổ của ngao sói, bím cuối cùng thì trực tiếp quấn lấy chân trái của nó.

Sơ bà thuận thế tiếp lực, thân người bé nhỏ vọt một phát lên thẳng sau lưng của ngao sói.

Mụ vụt ngửa đầu một phát, ba bím tóc tết giật ngược ra sau, cổ của ngao sói trong nháy mắt bị thít chặt, chân trái cũng run rẩy xoạc sang bên một phát, mất đi lực chồm lên phía trước.

Rầm một tiếng, nó đập thật mạnh xuống đất, tiếng động nặng nề hình thành hồi âm trong gian phòng.

Tôi nhìn mà kinh hãi, còn may vừa nãy không ngăn ngao sói lại.

Có điều lúc này, tôi cũng không thể tiếp tục bàng quan nữa, bởi vì Sơ bà không chỉ ngửa đầu, mà hai tay mụ còn túm chặt lấy bím tóc, dưới ánh sáng đèn pin chiếu rọi, trong bím tóc của mụ hóa ra còn có từng chấm sáng lạnh lẽo xẹt qua!

Bím tóc đó còn hoàn toàn ngập hẳn vào trong phần lông trên cổ của ngao sói, lớp lông loáng thoáng trở nên ướt đẫm, đỏ quạch...

Rõ ràng là trong bím tóc có kim, chỗ kim nay đâm vào trong da thịt của ngao sói nên mới chảy máu!

Tôi ba bước chạy thành hai bước, lao nhanh đến bên cạnh ngao sói, trong nháy mắt rút dao găm đỡ âm linh ra, đâm một phát thật mạnh về phía cánh tay của Sơ bà!

Sơ bà vụt nghiêng đầu, con mắt đục ngầu của mụ trợn lên nhìn tôi, đôi môi mỏng mấp máy, phụt một phát phun ra hai cây kim bạc.

Cây kim bạc này, trực tiếp bắn thẳng về phía ngực tôi!

Cái thứ này mà bắn xuyên vào trong, thì nhất định sẽ lấy mạng của tôi!

Lòng tôi quyết liều một phen, không hề tránh né.

Con dao găm đỡ âm linh vẫn tiếp tục đâm mạnh xuống!

“Thằng tạp chủng, chết!” Trong con mắt đục ngầu của Sơ bà lộ ra ngoài một vẻ hưng phấn nanh ác.

Rắc!

Một âm thanh khẽ khẽ vang lên, một miếng ngói từ trên mái nhà vụt rơi xuống, lại còn cực kỳ trùng hợp rơi ngay đến trước ngực tôi.

Trong tiếng rắc rắc giòn giã, miếng ngói giúp tôi chặn đòn đánh hiểm độc này của Sơ bà, hai cây kim bạc đó bị đập thẳng xuống dưới đất, miếng ngói cũng chia năm xẻ bảy dưới sức mạnh của lực va đập.

Tâm trí tôi xác định chắc chắn, sắc mặt không chút thay đổi, con dao găm đỡ âm linh vẫn không hề do dự.

Phụp một tiếng, trực tiếp đâm xuyên cẳng tay của Sơ bà.

Sơ bà hét thảm một tiếng, cánh tay đang giật bím tóc lập tức liền buông ra.

Ngao sói lúc này đã triệt để phát khùng, sủa ầm lên một tiếng, hất mạnh một phát!

Sơ bà đang cưỡi trên lưng nó đã chỉ còn một cánh tay phải đang giật bím tóc, căn bản không khống chế được ngao sói, một phát liền bị hất lên trên tường!

Trong một tiếng rầm, dường như còn đi kèm với tiếng rắc nhẹ của xương cốt bị nứt gãy, Sơ bà rơi xuống, mềm oặt trên đất, đau đớn run rẩy co giật.

Mụ bị đâm xuyên cẳng tay, máu tươi ùn ùn chảy ra, vết thương lật ra ngoài, sâu thấy cả xương.

Khóe miệng của mụ cũng có máu tươi rỉ ra, rất rõ ràng, dưới cú đập này, tạng phủ của mụ chắc chắn cũng đã bị nội thương.

Mái tóc dài bạc trắng bị đánh bung ra của mụ rối bù xõa trên mặt đất, làm nền cho khuôn mặt hung dữ nanh ác của mụ, trong thê thảm còn toát lên vẻ âm u đáng sợ.

Ngao sói không hề dừng lại, đang từng bước từng bước áp sát Sơ bà, nó đột nhiên vụt một phát nhấc chân phải lên, dẫm một phát thật mạnh lên trên vai của Sơ bà, Sơ bà hự lên một tiếng, co giật giãy giụa càng mạnh hơn, nhưng rõ ràng không còn sức đánh trả.

Lúc này tôi mới chú ý đến, trong cái miệng đang rỉ máu của mụ lại còn nhổ ra ngoài tận mấy cây kim bạc.

Tôi sải bước đến trước người Sơ bà, trầm giọng nói: “Tiểu Hắc, hòm hòm rồi, để lại nửa cái mạng cho mụ.”

Ngao sói lúc này mới nhấc chân lên, đi lại hai vòng quanh người Sơ bà, xong lại hướng về phía Sơ bà nhe nanh gầm gừ.

Tôi ngồi xổm xuống, chằm chằm nhìn vào mắt của Sơ bà, lúc này lòng tôi đã bình tĩnh hơn không ít.

“Mày... làm thế nào phát hiện ra tao?” Giọng nói run rẩy của Sơ bà vô cùng yếu ớt, toát ra vẻ đau đớn và giằng xé đến cực độ.

“Bà không cần thiết phải biết.” Tôi lạnh nhạt trả lời.

“Bà ở trong thôn này, đang lên kế hoạch gì?” Ngừng lại một lát, tôi trực tiếp hỏi thẳng.

Mắt của Sơ bà đã hơi nheo lại, đầu của mụ cũng dính sát đất, liếc xéo nhìn tôi, cười khẩy một tiếng, nhưng không hề mở miệng trả lời tôi.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, đang định tiếp tục hỏi.

Thì đột nhiên phát hiện, má của Sơ bà dường như đang phồng lên, tiếp đấy lại hóp mạnh trở lại một chút, giống như đang nhai thứ gì vậy.

Miệng của mụ máu tươi vốn chỉ là rỉ ra, nhưng giờ lại trực tiếp thành chảy ra ngoài luôn.

Mặt tôi đột ngột biến sắc, vụt thò tay ra, một phát bóp lấy cằm của Sơ bà.

Sơ bà trên cơ bản chẳng có mấy thịt, chỉ còn da bọc lấy xương, tôi một phát thế này thứ túm lấy bèn là xương cằm cứng đơ đơ.

Học xong Cốt tướng, bản năng tôi đã có sự lý giải cực kỳ thấu triệt đối với xương mặt, hai ngón tay gần như bóp vào khe xương của mụ!

Mặt Sơ bà lộ ra vẻ đau đớn, cứ thế bị tôi bóp há miệng ra.

Trong miệng mụ đỏ lòm một mảng, máu thịt bầy nhầy, rõ ràng là đang cắn lưỡi...

“Bà định tự sát, làm gì dễ dàng thế.” Tôi tức giận quát lên một tiếng.

Một tay dùng dao găm đỡ âm linh rạch một phát trên áo mụ, tôi cắt luôn một mảnh vải xuống, vò thành một nắm, nhét vào trong miệng của Sơ bà.

Tôi tiện tay lại túm lấy đám tóc buông xõa của Sơ bà, vặn thành một sợi thừng, trực tiếp quấn lên hai tay mụ, trói chặt mụ lại.

Trong sợi thừng tóc còn lẫn nhiều cây kim bạc, bản thân tay tôi cẩn thận tránh chỗ kim đó ra, nhưng lại mặc kệ cho chúng đâm vào cổ tay của Sơ bà.

Toàn thân Sơ bà run lên như cầy sấy, phần mặt vặn vẹo co giật, đôi con mắt đục ngầu oán hận chằm chằm nhìn tôi, trong miệng phát ra tiếng ư ử như dã thú giãy giụa sắp chết.

Tôi nhìn lại mụ một lát.

Sau đó giật mụ từ dưới đất dậy, kéo thẳng mụ đi ra phía ngoài phòng quan tài.

Tôi vốn dự định trong quá trình nói chuyện với Sơ bà, sẽ tóm lấy nhược điểm tâm lý của mụ, sau đó dùng nghệ thuật nói cạy miệng mụ ra, xem liệu có thể khiến mụ nói ra thêm thông tin gì không.

Nhưng mụ lại trực tiếp tự sát luôn, việc này liền khiến tôi hết cách.

Thẩm vấn bức cung, tôi không có thủ đoạn đó, cũng không dằn lòng tàn nhẫn được, tôi phải đem người giao cho Thẩm Kế, thôn Kế Nương chắc có một hệ thống luật tộc hoàn chỉnh, chắc cũng có người chuyên phụ trách hỏi cung.

Dù gì ở đây cũng giống như một tộc Khương thu nhỏ...

Giây phút nghĩ đến đây, tôi ngẩn ra một phát, lẩm bẩm nói: “Tộc Khương thu nhỏ...”

Ngao sói theo tôi cùng đi ra ngoài, nó nghểnh đầu lên, nghi hoặc nhìn tôi một cái, vẩy vẩy lông.

Sau khi ra khỏi phòng quan tài, tôi lôi theo Sơ bà đi thẳng theo lối đi nhỏ ra phía ngoài.

Trước tiên đi qua phía trước khu nhà chúng tôi vào ở, tôi không dừng lại vào trong, bởi vì việc này hoàn toàn không cần thiết phải đợi thêm một đêm.

Tôi tiếp tục kéo lê Sơ bà, đi thẳng qua phía Chủ tế cư, ngao sói đi sát sau lưng tôi.

Lúc đi được nửa đường, thì Sơ bà nói thế nào cũng không chịu đi nữa, mụ ngồi bệt luôn ra đất, tôi phải cưỡng chế kéo giật mụ lên, mới có thể miễn cưỡng tiến lên trước, việc này liền tốn không ít thời gian và sức lực.

Có điều lúc gần đến Chủ tế cư, lập tức liền có tiếng bước chân từ trong sương mù ở xung quanh truyền lại!

Ở đây không so được với những nơi khác, có dân thôn của thôn Kế Nương liên tục canh gác, việc này nằm trong dự liệu của tôi.

Đợi lúc tôi đến cổng của Chủ tế cư, xung quanh ít nhất đã có gần chục người dân thôn, bọn họ nghi ngờ kinh ngạc nhìn tôi, càng giận dữ nhìn Sơ bà.

Rõ ràng đối với tôi, bọn họ vẫn có sự tin tưởng.

Còn đối với kẻ phản đồ Sơ bà này, trong mắt bọn họ rõ ràng chỉ còn lại hận thù rồi.

Nỗi hận mãnh liệt đó, rõ ràng là muốn giết chết mụ cho hả lòng hả dạ...

“Mở cửa, tôi cần gặp Thẩm Kế.” Tôi trực tiếp mở miệng.

Có hai người dân thôn lập tức liền đi nhanh qua, đẩy mở cổng của từ đường ra.

Tôi một phát sải bước qua cổng, nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại khiến tôi ngẩn ra.

Trong gian chính của từ đường, có một chiếc bàn án dài, Thẩm Kế đang cúi người bên trên, tay phải cầm một quyển sách, tay trái chống lên trán, vẻ như đã cực kỳ buồn ngủ rồi, nhưng vẫn đang chong đèn đọc sách.

Giây tiếp theo, Thẩm Kế ngẩng đầu lên.

Cô ta không nhìn tôi, ánh mắt chỉ hướng về phía Sơ bà.

Vẻ kinh ngạc và sát khí xẹt qua trong mắt cô ta, tiếp đó liền chỉ còn lại lạnh như băng tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận